Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Thủ tướng X với sáng tạo "Giăng Mắc Ê Rô" ???!!!

Nguồn  facebook Gia Kieng Nguyen:

Chuyến thăm viếng chính thức nước Pháp của ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã hoàn toàn lầm lũi. Không có một tờ báo nào đề cập đến, dù chỉ là một dòng. Cũng không có đài phát thanh hay truyền hình nào đưa tin dù chỉ là vài giây.

Tệ hơn nữa đài Canal Plus, một đài chủ yếu có mục đích giải trí, còn chiếu một đoạn trong buổi họp báo chung của ông Dũng với thủ tướng Pháp Jean Marc Ayrault để làm trò cười. Các ký giả cười ngặt nghẹo vì cử chỉ và ngôn ngữ ngớ ngẩn của ông Dũng và về cách phát âm rất quê mùa của ông khi ông nói tên thủ tướng Jean Marc Ayrault là "Giăng Mắc Ê Rô".

Tuy vậy họ không hiểu tiếng Việt để cười vì câu mở đầu rất ngộ nghĩnh của ông Dũng:
"Tôi xin bày tỏ vui mừng được trở lại thăm nước Pháp ở Châu Âu và trên thế giới".

Các bạn có thể xem khúc phim của Canal Plus theo link sau đây. Nên lắm!

http://player.canalplus.fr/#/941808

BBC. Nguyễn Văn Huy : Các diễn đàn xã hội dân sự ở Việt Nam

Nguồn BBC

Nguyễn Văn Huy

Gửi đến BBC từ Paris, Pháp

Cập nhật: 14:19 GMT - chủ nhật, 29 tháng 9, 2013

Internet đang ngày càng phổ biến ở Việt Nam

Ngày 23/09/2013, một số nhà hoạt động dân chủ trong và ngoài nước đã tập hợp lại trong phong trào mang tên "Diễn Đàn Xã hội Dân Sự" và ra một "Tuyên bố về thực thi quyền dân sự và chính trị".

Sự ra đời của "Diễn đàn Xã hội Dân sự" là một hình thức phản biện công khai Nghị định 72 ngăn cấm thông tin và sự phát triển của xã hội dân sự.

Mục đích của diễn đàn này, theo Tuyên bố, là "trao đổi và tập hợp các ý kiến nhằm góp phần chuyển đổi thể chế chính trị của nước ta từ toàn trị sang dân chủ một cách ôn hòa". Một trang mạng của diễn đàn sẽ được thành lập để nhưng người cùng chia sẻ mục đích gửi bài vở, ý kiến tham gia tranh luận nhằm nâng cao kiến thức.

Đây không phải là lần đầu tiên một diễn đàn xã hội dân sự được ra đời. Ngay từ sau khi chính quyền cộng sản được thiết đặt tại miền Bắc năm 1954 và tại miền Nam năm 1975, nhiều diễn đàn xã hội dân sự đã được thành lập và bị chính quyền cộng sản dập tắt trong bạo lực. Ngày nay không ai quên những đóng góp của hai tập san Nhân Văn và Giai Phẩm trong giai đoạn 1955-1958 tại miền Bắc trong phong trào đòi tự do dân chủ của những văn nghệ sĩ và trí thức miền Bắc. Tại miền Nam, do không bị luật pháp cấm đoán, những diễn đàn xã hội dân sự được tự do phát triển, cụ thể là báo chí và các đài truyền thanh tư nhân.

Sau tháng 4/1975, tất cả những diễn đàn xã hội dân sự tư nhân tại miền Nam đều bị cấm hoạt động và bị quốc hữu hóa. Mặc dù vậy, một số cá nhân và tổ chức vẫn tiếp tục phát hành dưới hình thức "chui" (lén lút) như tuần san Toàn Dân Vùng Dậy (1977-1979) của Mặt trận Dân tộc Tiến bộ do bác sĩ Nguyễn Đan Quế chủ xướng, tập san Diễn đàn Tự do (1989-1990), nhưng tất cả những người chủ xướng và hợp tác đều bị bắt giam sau một thời gian phát hành. Những bài viết trong những tập san này, tuy không phải là những diễn đàn xã hội dân sự bởi vì xã hội dân sự phải được hiểu là những kết hợp công khai độc lập với chính quyền của những người dân nhưng cũng có tác dụng thay thế tiếng nói của xã hội dân sự. Chúng chỉ được in trên giấy và chỉ được phổ biến một cách giới hạn trong vòng đai quen biết. Nhưng từ sau khi kỹ thuật mạng internet phát triển mạnh mẽ từ sau thập niên 1990, sự xuất hiện của những diễn đàn xã hội dân sự ngày càng đông đảo và tiếp cận đến mọi người, cả trong lẫn ngoài nước.

Tìm hiểu sự hình thành và phát triển của những diễn đàn xã hội dân sự là rất hữu ích, vì qua đó người ta có thể đoán trước tương lai của xã hội Việt Nam như thế nào. Trước khi đi sâu vào chi tiết, trước hết phải hiểu thế nào là xã hội dân sự và sau đó là ảnh hưởng của những diễn đàn xã hội dân sự đối với người Việt Nam.

Xã hội dân sự là toàn thể những kết hợp công dân ngoài chính quyền như giáo hội, hiệp hội, câu lạc bộ, tổ chức thiện nguyện, nghiệp đoàn, hợp tác xã, công ty, xí nghiệp. Nói chung, đó là tất cả các kết hợp của người dân, được thành lập để cùng theo đuổi một số mục đích xã hội dân sự vì lợi ích của những người cùng chia sẻ mục đích chung đó. Tại Việt Nam, những kết hợp mang tên xã hội dân sự, như các công đoàn, hội phụ nữ, đoàn thnh niên, hội nhà văn, v.v. đều đặt dưới quyền quản lý của Mặt Trận Tổ Quốc nên không thể được coi là những xã hội dân sự, vì Mặt Trận Tổ Quốc chỉ là một công cụ của Đảng Cộng Sản Việt Nam và hoạt động của Mặt trận được ghi trong Điều 9 của Hiến pháp.

Cũng nên biết ý niệm xã hội dân sự đã được xuất hiện cùng một lúc với các xã hội văn minh. Đó là những sợi dây chằng chịt gắn bó những con người với nhau và gắn bó con người với xã hội. Những sợi dây liên lạc đan xen đó tạo sự bền chắc của quốc gia. Các kết hợp công dân tạo thành xã hội dân sự đó là những cái nôi phát sinh ý kiến, sáng kiến và tiến bộ. Một xã hội dân sự mạnh bảo đảm các ý kiến mới được nảy sinh nhanh chóng, các mâu thuẫn được phát hiện và giải quyết kịp thời, xã hội không ngừng tiến hóa trong hòa bình và trật tự. Tại những quốc gia phát triển phương Tây, xã hội dân sự còn được giao phó một vai trò quan trọng là thực hiện liên đới xã hội, giúp đỡ và bênh vực những người yếu kém và thiếu may mắn.

Đã xảy ra một số cuộc biểu tình chống Trung Quốc mặc dù Việt Nam không cho phép

Như mọi tổ chức, những kết hợp dân sự đều tạo ra sức mạnh. Sức mạnh của xã hội dân sự là sức mạnh tổng hợp, nhưng không bao giờ thống nhất, nghĩa là có khi cùng hướng với nhau, có khi biệt lập với nhau và cũng có khi đối chọi với nhau. Trên bình diện quốc gia, sức mạnh của xã hội dân sự cũng từng lúc và từng cơ hội hòa nhập với nhà nước hay đối lập với nhà nước, nhưng lúc nào cũng ảnh hưởng trên nhà nước và không bao giờ có tham vọng tranh quyền với nhà nước bởi vì nó không có và không thể có tham vọng chính trị. Tranh giành quyền lực chính trị thuộc về những đảng phái chính trị.

Những tổ chức xã hội dân sự đảm bảo sự năng động của công dân và đồng thời cũng bảo đảm tự do, dân chủ, nhân quyền, ngăn chặn mọi ý đồ độc tài chuyên chính. Những chế độ độc tài bạo ngược đều nhắm trước hết tiêu diệt xã hội dân sự. Bản chất của các chế độ độc tài là dựa trên một thiểu số để khống chế một xã hội phân hóa. Các bạo quyền không cần dân chúng tin yêu mình mà chỉ cần người dân đừng gắn bó với nhau để không có sức đề kháng. Không gì thỏa mãn các tập đoàn độc tài hơn là sự thờ ơ và bất lực của quần chúng. Triết lý của một chế độ dân chủ, trái lại, coi xã hội dân sự là thành tố áp đảo và nền tảng của quốc gia, vì thế vai trò của nhà nước là làm cho các kết hợp công dân ngày càng đông đảo, không ngừng tiến lên và mạnh lên để đóng góp tích cực cho sự phồn vinh của xã hội. Nhà nước phục vụ chứ không khống chế xã hội dân sự.

"Người dân chỉ ràng buộc với đất nước vì ít nhất một trong ba lý do: vì đất nước bảo đảm cho mình những che chở và quyền lợi đặc biệt, vì đất nước đem lại cho mình một nguồn hãnh diện hay, một cách giản dị, vì đất nước là của mình."

Việt Nam, cũng như nhiều dân tộc không may khác, đã thua kém bởi vì chúng ta không có được những nhà nước như thế. Ngược lại, ở mỗi giai đoạn, dân tộc Việt Nam chỉ có những nhà nước của riêng một tập đoàn cầm quyền thay vì của mọi người. Những nhà nước đó có quyền lợi của riêng mình và chỉ biết quyền lợi của riêng mình cho nên chỉ có ưu tư giữ lấy quyền lực của mình bằng mọi giá ngay cả nếu phải gây những thiệt thòi lớn cho dân tộc. Đó là những nhà nước khống chế coi dân chúng là đối tượng để kiểm soát và sử dụng thay vì là những đối tượng để bảo vệ và phục vụ.

Với sự bùng nổ của các phương tiện giao thông và truyền thông, đồng thời với những trao đổi dồn dập và sự bành trướng của những tư tưởng mới, những yếu tố cấu tạo truyền thống của tinh thần quốc gia dân tộc và những lý do ràng buộc con người với đất nước cũng đã thay đổi. Người dân chỉ ràng buộc với đất nước vì ít nhất một trong ba lý do: vì đất nước bảo đảm cho mình những che chở và quyền lợi đặc biệt, vì đất nước đem lại cho mình một nguồn hãnh diện hay, một cách giản dị, vì đất nước là của mình.

Ngày nay, một quốc gia chỉ có thể tồn tại nếu được quan niệm không phải như một chủng tộc hay một quá khứ mà như một không gian liên đới giữa những con người hiểu nhau, quí trọng nhau và hợp tác với nhau để xây dựng và chia sẻ một tương lai chung. Quốc gia như thế chủ yếu là xã hội dân sự với ký ức của nó, với những vấn đề phải giải quyết của nó và với những dự định tương lai của nó. Nhà nước ở trong và ở dưới quốc gia với sứ mạng bảo vệ quốc gia cho nên nhà nước có vai trò phục vụ chứ không khống chế xã hội dân sự. Một đất nước như thế phải là của mọi người chứ không phải là của riêng của một thế lực hay đảng phái nào.

Trước những vấn đề lớn đó, các diễn đàn xã hội dân sự có chức năng đào sâu, giải thích và trao đổi rộng rãi những vấn đề cốt lõi và nhạy cảm của đất nước hiện nay, như bảo vệ chủ quyền, sửa đổi hiến pháp, xóa bỏ bất công, tố cáo tham nhũng, chống ô nhiễm xây dựng dân chủ, phát huy các quyền tự do cơ bản của con người… mà các cơ quan truyền thông do nhà nước nắm giữ không dám đăng tải.

BBC. Giáo sư Ngô Vĩnh Long : Đảng đang thụt lùi hơn là cải cách'

Nguồn BBC

Cập nhật: 15:41 GMT - thứ bảy, 28 tháng 9, 2013

Đảng Cộng sản Việt Nam đang thụt lùi hơn là đổi mới và tiến bộ qua cách thức mà Đảng và chính quyền sắp công bố bản Hiến pháp sửa đổi cũng như điều hành đất nước giai đoạn hiện nay, theo nhà nghiên cứu Việt Nam học từ Hoa Kỳ.

Trao đổi với BBC hôm 28/9/2013, Giáo sư Ngô Vĩnh Long, từ Đại học Maine, cho rằng Đảng đang làm 'mất thời gian' của nhân dân và các giới trong xã hội khi cố tình trì hoãn cải tổ thể chế, chính trị qua việc tiếp tục không "gạt bỏ" điều 4 về vai trò độc tôn của Đảng Cộng sản lãnh đạo nhà nước và toàn thể xã hội ra khỏi Hiến pháp.

Cách làm mà theo nhà quan sát là vừa 'thiếu tính chân thực' và có dấu hiệu 'mị dân' làm cho Việt Nam tiếp tục thụt lùi.

Học giả từ Hoa Kỳ cũng đưa ra bình luận về sự ra đời của bản "Tuyên bố về thực thi quyền dân sự và chính trị" mới đây của một nhóm trí thức, nhân sỹ, quần chúng và các nhà hoạt động.

Ông cho rằng tuy chưa phải là hình thức của một tổ chức xã hội dân sự, tuyên bố là một dấu hiệu cho thấy một bước tiến, phong trào và đòi hỏi mạnh mẽ về nhu cầu của một xã hội dân sự đích thực ở Việt Nam.

Mở đầu cuộc trao đổi, GS Ngô Vĩnh Long bình luận về việc liệu bản Hiến pháp sửa đổi sắp được Quốc hội Việt Nam thông qua tới đây có mang tính chất cải tổ thực sự, căn bản hay là không

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Diễn Đàn Thế Kỷ : Ghé thăm các Blogs - 27/09/2013

Nguồn diendantheky

BLOG QUÊ CHOA
25-09-2013

Bùi Hải - Theo Soha news

Một nghiên cứu đã đưa ra những kết quả rùng mình về nạn nói dối ở Việt Nam.

Trong phiên họp của Uỷ ban Thường vụ QH ngày hôm qua, Phó chủ nhiệm Uỷ ban Các vấn đề xã hội đã công bố một chi tiết đặc biệt: "Có đồng chí Bí thư huyện uỷ phấn khởi báo cáo năm nay huyện em có thêm ba xã nghèo. Có gia đình được đưa ra khỏi danh sách nghèo liền phản đối quyết liệt".


Niềm vui của vị bí thư huyện uỷ kia là...rất thật, vì huyện của ông ta sẽ được cấp thêm kinh phí xoá đói giảm nghèo. Niềm vui được... ở trong diện nghèo của một số gia đình kia cũng rất thật, vì họ đã quen há miệng chờ... sung rụng.

Trước đây, ông chánh án Tòa án nhân dân tối cao Trịnh Hồng Dương, khi đề cập đến tình trạng bất cập của luật pháp, lỡ miệng nói thật: "Ở nước ta án dân sự xử thế nào cũng được".  Hơn 10 năm sau đó, câu nói "nổi tiếng" này vẫn được đưa lên "bàn mổ".

Ông Phó chủ tịch UBND Đà Nẵng Nguyễn Xuân Anh cũng nói rất thật tình hình ở Việt Nam hiện nay: "Ở thành phố du lịch thì không thể không có mại dâm". Lời nói thật nhưng thiếu đi sự khôn khéo của một người làm chính trị đã mang lại cho ông nhiều tấn gạch đá.

Lời nói thật của ông Lê Khắc Ghi, Phó Giám đốc Sở Văn hóa, thể thao và du lịch Đắk Nông cũng được đưa lên trang nhất của nhiều tờ báo cùng những comment mỉa mai của độc giả. Ông Ghi nói thật: "Ngày xưa, mỗi tháng tôi còn đọc vài tờ báo, vài quyển sách chứ những năm gần đây, nói thật tôi không đọc, sách khoa học cũng không chứ đừng nói gì đến báo chí, hoàn toàn không đọc đâu các đồng chí ạ!".

Lời nói thật thì dễ gây cay đắng như thế, nhưng lời nói dối thì lại thì lại có dư vị rất ngọt ngào. Ngọt ngào đến nỗi nó có thể trở thành một trào lưu mới trong xã hội.

GS.TS Khoa học Trần Ngọc Thêm, giám đốc Trung tâm Văn hoá học lý luận và ứng dụng (ĐHQG TP.HCM) vừa công bố một kết quả nghiên cứu rùng mình: Tỉ lệ nói dối cha mẹ của học sinh cấp 1 là 22%, cấp hai là 50%, cấp 3 là 64%, sinh viên là 80%.

Càng lớn, càng học cao càng nói dối khỏe.

Tuy kết quả khảo sát mới chỉ dừng ở vị trí sinh viên, nhưng chỉ cần đọc báo hàng ngày cũng có thể thấy: Bệnh nói dối không hề sợ độ cao. Những thông tin này toàn phát ra từ miệng những người có trách nhiệm cao và độ dối - thật của nó thì hẳn ai cũng biết: Không phát hiện mại dâm ở Quất Lâm, Đồ Sơn; Việc chạy chức ở Hà Nội chỉ là tin đồn thất thiệt; Chỉ phát hiện 1-2 vụ tham nhũng rất nhỏ ở mức xử lý hành chính sau khi tiến hành tới 804 cuộc thanh tra...

Nhà nghiên cứu lịch sử, ĐBQH Dương Trung Quốc khẳng định: "Tôi cho là trong sâu xa, nhiều cán bộ đã đánh mất một phẩm chất rất lớn của con người nói chung, đó là liêm sỉ. Với họ, nói dối, chối tội là việc rất đơn giản và có cảm giác như cơm bữa." Cái nhận định của ông Quốc không mới, chỉ là sự nhắc lại những gì mà dân gian đã nói từ nhiều chục năm trước: Thật thà thẳng thắn thường thua thiệt/ Lọt luồn lươn lẹo lại lên lương.

Mới đây, viện Duma Quốc gia Nga, khi sửa đổi Luật Chống tham nhũng đã phải đưa vào điều khoản: Các quan chức chính phủ bắt buộc phải bị kiểm tra bởi máy phát hiện nói dối. Trước đó, một đợt kiểm tra quan chức nói dối từng diễn ra tại Kazan năm 2007 - kết quả là chính quyền thành phố đã sa thải 80 nhân viên.

Có nên lắp máy phát hiện nói dối công suất lớn ở Việt Nam?


FACEBOOK PHẠM LÊ VƯƠNG CÁC

Vài suy ngẫm về Diễn đàn Xã Hội Dân Sự.
-----
Vào ngày 23 tháng 9 vừa qua, 130 nhân sĩ trí thức uy tín trong và ngoài nước ra "TUYÊN BỐ Về thực thi quyền Dân sự và Chính trị", và qua đó khởi xướng một "Diễn đàn trao đổi và tập hợp các ý kiến nhằm góp phần chuyển đổi thể chế chính trị của nước ta từ toàn trị sang dân chủ một cách ôn hòa" dưới tên gọi "Diễn đàn Xã Hội Dân Sự".

Đó là một việc làm ý nghĩa, mang mục đích tốt, rất đáng hoan nghênh, thể hiện hướng đi hợp thời (dùng XHDS làm nên sự chuyển đổi thể chế chính trị một cách ôn hòa) với công cuộc vận động dân chủ cho Việt Nam.

Tuy nhiên, nếu nhìn vào tên tuổi của hơn 100 nhân sĩ trí thức hàng đầu của đất nước mà chỉ tạo ra một "Diễn đàn" để tập hợp các bài viết trao đổi về XHDS thì cá nhân tôi cho là "uổng phí", vì các lẽ sau:
Thứ nhất, về hình thức, xây dựng "Diễn đàn" trên mạng là một điều rất bình thường. Nó không có gì đặc sắc hay mới lạ, về bản chất của diễn đàn, nó cũng chỉ là một môi trường để mọi người có quyền bày tỏ chính kiến, quyền tự do biểu đạt, tranh luận, trao đổi làm sáng tỏ một vấn đề nào đó... 

Về hình thức Diễn đàn như thế này thì trên mạng nhiều vô số kể, từ khi Internet ra đời là đã có những diễn đàn mang mục đích vận động cho một nền Dân chủ ở nước ta.

Thứ hai, về nội dung, Diễn đàn này bàn về các vấn đề liên quan đến XHDS "với mong muốn xã hội dân sự ở nước ta phát triển". 

Về nội dung của XHDS thì không còn gì là mới lạ. Đã có nhiều học giả và chuyên gia đã nghiên cứu chuyên sâu về vấn đề XHDS cách đây nhiều năm trước đó. Đối với tôi, tôi cũng đã tiếp cận vấn đề XHDS cách đây khoảng 5 năm. Trong khoảng thời gian từ đó đến nay, tôi cũng chưa thấy một học giả hay một nghiên cứu nào nói khác về XHDS ngoài các thành tố như: trước tiên là ý thức trách nhiệm của một người công dân đối với cộng đồng, sau đó là niềm tin giữa người với người để hình thành nên vốn xã hội và qua đó để có thể tin tưởng nhau mà hợp tác chung sức cống hiến cho cộng đồng, và cuối cùng là nhà nước (yếu tố quan trọng nhất trong tình hình VN hiện nay) cần phải có môi trường đảm bảo cho XHDS phát triển sinh động bằng các công cụ như pháp luật tạo điều kiện cho quyền tự do lập hội, hay các chính sách ủng hộ các hội đoàn dân lập phát triển…

Các giá trị cố lõi và vấn đề căn bản của XHDS đều đã được làm sáng tỏ. Nên vấn đề mấu chốt bây giờ là thể chế toàn trị có chấp nhận hay không mà thôi. 

Vì như chúng ta đã biết phong trào, hội đoàn XHDS sẽ không chịu sự kiểm soát của chính quyền, những người nằm trong phong trào, hội đoàn này hành động dựa trên sự tự giác và tự nguyện, không chịu sự ràng thuộc hay "sai bảo" từ chính quyền, mà chính quyền toàn trị thì chẳng bao giờ muốn thế và cũng chẳng để điều này xảy ra.

Cho nên "mong muốn xã hội dân sự ở nước ta phát triển" bây giờ không phải là bàn, hay trao đổi nữa mà hãy HÀNH ĐỘNG đi. Không cần gì phải lớn lao hay quy tụ cho đông, mà hãy làm những việc nhỏ bé và bình thường trong khả năng của mình.

Chẳng hạn, khi ra đường, thấy ai xả rác ngoài đường, mình sẽ lẳng lặng nhặt rác bỏ vào thùng giùm người ta… Nếu hành động này có nhiều người hưởng ứng và ủng hộ thì cứ tập hợp lại thành lập "Hội những người nhặt rác giùm người khác" và lan tỏa nó đi, như vậy vừa tốt cho cộng đồng, vừa giúp nâng cao ý thức môi trường, giúp cho người dân từ bỏ thói quen xấu, và qua đó xây dựng được một phong trào và hội đoàn đúng nghĩa với XHDS. Nếu nhà nước muốn quản lý, hay muốn đưa "Chi bộ" vào để "lãnh đạo" Hội này, thì mình sẽ dẹp luôn, không làm nữa, trả lại việc nhặt rác cho nhà nước, rồi thành lập hội mới để làm việc khác.

Thứ ba, có người nói rằng "Diễn đàn XHDS" là một phong trào XHDS. Tôi đồng ý với quan điểm này và cũng tin rằng những người khởi xướng Diễn đàn này cũng nhằm mục đích tạo ra một phong trào XHDS có tính chất rộng lớn, có tầm ảnh hưởng nhằm "chuyển đổi thể chế chính trị của nước ta từ toàn trị sang dân chủ một cách ôn hòa". Tuy nhiên với cách thức hoạt động hiện nay khi phong trào chỉ là một "Diễn đàn trao đổi và tập hợp các ý kiến" thì tôi e rằng sẽ không có sự tương đồng giữa "mục tiêu và phương pháp" trong thời điểm hiện tại. 

Như đã phân tích ở lý do thứ nhất, hiện nay không thiếu diễn đàn để "trao đổi và tập hợp ý kiến". Cho nên xem "Diễn đàn XHDS sẽ mang ý nghĩa của một phong trào dân sự đầu tiên có tính tập hợp và được định hướng phản biện trên diện rộng, đại diện cho một số khá đông trí thức và sinh viên ở Việt Nam" như nhà báo Phạm Chí Dũng đã đánh giá trên BBC, liệu có tham vọng quá không khi mà một Diễn đàn và cũng là một Phong trào mới ra đời, theo đuổi một phương pháp cũ, hoạt động trên mạng, không có gì nổi bật ngoài những nhân sĩ tri thức tên tuổi khởi xướng? Và liệu Diễn đàn này có thể "qua mặt" được các diễn đàn lâu đời trên các cơ quan Truyền thông quốc tế, hay các diễn đàn uy tín hiện nay để là nơi tập hợp các ý kiến phản biện?

Quan sát hoạt động chính trị hiện nay và xu thế vận động dân chủ , theo quan điểm của cá nhân tôi đã qua rồi cái thời kỳ dùng lý luận để tranh luận và phản biện để làm sáng tỏ vấn đề "Thế nào là Dân chủ". Mà đây là thời điểm cho sự tranh đấu "Khi nào Dân chủ sẽ đến và chúng ta sẽ sử dụng Dân chủ như thế nào".

Qua đó cho thấy, Diễn đàn XHDS ra đời vào thời điểm này mà chỉ thể hiện là một diễn đàn dùng để "trao đổi và tập hợp các ý kiến" thì đó là một phong trào "đi chậm hơn" rất nhiều so với các phong trào khác trong công cuộc vận động Dân chủ như NoU, Kiến nghị 72, Tuyên Bố 258…

Dù trong tương lai, cá nhân tôi chưa thể phán đoán Diễn đàn XHDS sẽ "biến thể" sang một hình thái nào, phải chăng là nơi tập hợp tiếng nói phản biện như Viện Nghiên cứu Phát triển IDS ? Nhưng trước mắt, hướng đến dân chủ với cách thức và phương pháp này nó đã không tương xứng với cái tầm, sự uy tín và số lượng của các nhân sĩ trí thức.

Bằng sự kỳ vọng vào một thế hệ tâm huyết đi trước, tôi tin tưởng rằng các vị có thể làm được nhiều hơn thế…

Phạm Lê Vương Các
Mời xem lại: Xã hội dân sự và bản Hiến pháp


BLOG NGUYỄN HỮU VINH


 Chạy tội: kích động xung đột tôn giáo

 Thông thường, khi để viết về một lĩnh vực, một đề tài nào đó, tờ báo phải cử người tìm hiểu thấu đáo. Thế nhưng với tư duy cả vú lấp miệng em, tờ báo này bất cần thực tế, bất chấp sự thật. Bởi khi báo chí của đảng đã nói, bố thằng dân nào dám cãi. Từ đó, người đọc thấy được bản chất tờ báo, sự ngu xuẩn và hài hước qua các bài viết của họ. Nó đem lại cho người dân những trận cười nghiêng ngả, khi nói gà hóa… diều hâu. 

Hãy xem Báo Nghệ An viết về việc giáo dân rước lễ. Rất hài hước, tờ báo này gọi là "Liên hoan kết thúc Thánh lễ" như sau: "Kết thúc Thánh lễ, tất cả mọi người từ các Đức Giám mục đến cộng đoàn Dân Chúa tham dự thánh lễ cùng nhau chung vui trong bữa liên hoan nhẹ bằng một hộp bánh, hoặc dùng tại chỗ, hoặc mang về đơn giản, gọn nhẹ mà chân thành, thân mến".  Nghe kể chi tiết này, một chị nông dân đang uống nước chè xanh, vội vứt bát và ho sặc sụa rồi nói lớn: "Sao có thằng nào mà viết được những cái hay ho như thế?" Chị nông dân này muốn chơi chữ, bởi nghe những lời này, không ai mà không "ho".

Những bài viết vừa qua của báo Nghệ An về các vụ việc đối với Công giáo, hầu hết một giọng dọa dẫm, áp đặt, kích động mà bất chấp sự thật, bất chấp lòng dân. Thậm chí, họ bất chấp cả mối nguy hiểm đối với cả dân tộc kích động không khoan nhượng và sự chia rẽ mâu thuẫn tôn giáo trong nội bộ nhân dân. Tất cả những việc đàn áp giáo dân, những tội ác nhà cầm quyền gây ra cho người Công giáo, hệ thống tuyên truyền của đảng đề gắn cho "Bên lương" và họ coi những tội ác họ gây ra đó, là sự xung đột lương – giáo. 

Đây là một sự đánh tráo khái niệm, bóp méo sự thật hết sức bẩn thỉu và nguy hiểm cho đất nước, dân tộc Việt Nam. Điều này nhằm trốn tội, chạy tội của nhà cầm quyền, kích động bài trừ, xung đột tôn giáo trong nội bộ nhân dân. 

Chửi đểu chính thầy mình

 Trên đất Nghệ An, nơi được cho là có quê hương ông Hồ Chí Minh, một nhân vật có một quá trình hoạt động phức tạp, lý lịch mù mờ từ đời ông nội trở đi. Sự mù mờ không nhất quán từ ngày sinh đến ngày mất, từ các tư liệu đời tư đến việc công… Đó chính là màn sương được đảng CS phủ lên nhằm thần thánh hóa một con người. Việc thần thánh hóa một con người bình thường, nhằm tạo một vỏ bọc, một biểu tượng làm ô che, lọng đỡ cho Đảng cộng sản - một tổ chức ngày càng thối nát và mất lòng tin đến tận cùng.

Tất cả những nơi Hồ Chí Minh được cho là đi qua, đều trở thành "Nơi tưởng niệm", mọi vật dụng, đều trở thành thánh thiêng. Thi hài rữa nát được bảo quản hết sức công phu và tốn kém. Để lớp sương mờ càng dày đặc trở nên bí hiểm, đảng CS đã không tiếc tiền đổ ra cho cái gọi là "Học tập tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh" suốt mấy năm qua để tô vẽ, bôi trát. Nếu có ai động đến Hồ Chí Minh sẽ không khác gì động đến Đấng Alah của những kẻ hồi giáo cực đoan.

Duy nhất, có tờ Nghệ An, bất chấp những màn "thánh thiêng" mà đảng đã tạo ra quanh Hồ Chí Minh, thậm chí chơi xỏ ông khi cần thiết cho công việc xuyên tạc và phục vụ mục đích bẩn thỉu của mình.

Ngày 23/9/2013, báo Nghệ An có bài viết "Lợi dụng trẻ em - mưu đồ chính trị!". Bài viết nhằm nói lên sự tức tối, hậm hực khi thấy các hoạt động liên đới với các nạn nhân của nhà cầm quyền tại Mỹ Yên những ngày nơi đây lâm nạn. Báo Nghệ An viết là trẻ em "bị "thôi miên" quỳ dưới ánh nến, hồn nhiên giơ cao những tờ giấy A4 có những dòng chữ với nội dung xuyên tạc, kích động, chống đối chính quyền "Thắp lửa tình yêu trong bóng tối bạo quyền", "Đàn áp dân là tả quyền", "Chính quyền Nghệ An lừa dối dân", "Tự do công lý cho Mỹ Yên", "Lên án hành động vu cáo của truyền thông Nghệ An", "Nhân phẩm và Nhân quyền",  "Công an + côn đồ 2 trong 1"…".

Dù với lời lẽ nào, thì đoạn văn trên đây cũng đã nêu bật được nội dung những điều giáo dân đã muốn gửi gắm qua vụ Mỹ Yên đến những người tiếp xúc tờ báo này để họ suy nghĩ xem những nội dung trên đúng hay sai trong xã hội. Song gắn vào miệng trẻ em những điều không có thật, thì đó là sự bẩn thỉu của tờ báo Đảng. Bởi, trẻ em đâu có bị "thôi miên" dưới ánh nến? Nếu có, chỉ là sự sáng tỏ hơn, ánh nến đã xua tan bóng tối ở đó, bóng tối mà nhà cầm quyền mong muốn.

Thực tế, ở Giáo xứ Bình Thuận, các trẻ em ở đây đã hiệp thông cùng với giáo dân Mỹ Yên bằng những câu khẩu hiệu như sau: "Giáo xứ Bình Thuận sát cánh cùng Giáo xứ Mỹ Yên", "Giáo xứ Bình Thuận đồng hành cùng Giáo xứ Mỹ Yên", "Công an, côn đồ: Hai trong một", "Giáo xứ Bình Thuận phản đối hành vi phạm Thánh", "Nhân phẩm, Nhân quyền", "VTV: Vua tin vịt". Có thể nói, với những khẩu hiệu đó, không cần ai, chính nhà cầm quyền Nghệ An tự cảm nhận được sự thật từ đó.  

Có lẽ cơn hận thù, cuồng bạo và mù quáng đã làm cho tờ báo không còn biết đâu là sự thật. Hoàn toàn ở đó không có những câu mà Báo Nghệ An cho là có "nội dung xuyên tạc, kích động, chống đối chính quyền "Thắp lửa tình yêu trong bóng tối bạo quyền", "Đàn áp dân là tả quyền", "Chính quyền Nghệ An lừa dối dân", "Tự do công lý cho Mỹ Yên", "Lên án hành động vu cáo của truyền thông Nghệ An" . Những khẩu hiệu này đã xuất hiện nhiều nơi ở Nghệ An, đó là nguyện vọng, là ý chí cũng như thực tế đã xảy ra với những hành động của nhà cầm quyền vừa qua. Nhưng việc gắn cho trẻ em, thì đây chỉ là sản phẩm của sự bịa đặt có nghề của tờ báo này. Thậm chí họ còn hiểu sai nên viết lại rằng: "Đàn áp dân là tả quyền". Quả là dân xứ Nghệ dám vượt mặt chơi chữ làm cho báo Đảng khó hiểu. Điều này cần giải thích lại cho báo Nghệ An được hiểu. Câu khẩu hiệu đó nguyên văn "Đàn áp dân là tà quyền", (chữ TÀ chứ không phải chữ TẢ) thưa báo Nghệ An. Người dân muốn nói rằng: Ở đây, khi đàn áp người dân bằng bạo lực, thì đó không còn là "Chính quyền" – quyền lực của sự công minh, chính đại mà là một "Tà quyền" – nghĩa là quyền lực của sự đen tối. 
 
Đọc tiếp bài báo, trừ những kẻ kém hiểu biết, những người còn lại, có đôi chút trí nhớ hoặc được học đâu đó ít chữ, đều hiểu rằng Báo Nghệ An đã chửi đểu Hồ Chí Minh.

Bài báo viết tiếp: "Tâm hồn trẻ em được ví như tờ giấy trắng. Chúng ta, những người lớn, viết hay vẽ lên đó hình ảnh, nội dung gì, thì tờ giấy đó sẽ là niềm vui, nỗi buồn, sẽ thành "tiên nữ hay phù thủy". Điều này thì tờ báo nói đúng, trẻ em là sản phẩm của nền giáo dục là hiển nhiên. Chính vì thế, ngày nay trước những hiện tượng suy đồi của ngành giáo dục, học sinh đánh thầy, lột áo đánh bạn, con đánh cha, xã hội suy đồi, đạo đức hỗn loạn, tham nhũng trầm trọng, xã hội đảo điên… người ta tự hỏi rằng đây có phải là sản phẩm của "một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam" mà cách đây gần 70 năm trước (1945) trong Thư gửi học sinh ngày khai trường, Hồ Chí Minh đã khẳng định? Và có phải thế hệ lãnh đạo ngày nay đầy tham nhũng và suy đồi kia chính là thế hệ đã từng được kêu gọi:     
Các cháu hãy xứng đáng
Cháu Bác Hồ Chí Minh. (Thư Trung thu ngày 25/9/1952) 

Để chơi sát ván hơn nữa, bài báo nêu ra: "Sinh thời Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng dành muôn vàn tình yêu thương cho con trẻ "sữa để em thơ, lụa tặng già". Người nói "Trẻ em như búp trên cành, biết ăn, biết ngủ biết học hành là ngoan". 

Có lẽ, nếu chỉ nêu những câu chung chung như trên, hẳn người đọc chỉ liên tưởng đến vài điều xa xôi, song khi tờ báo đưa hai câu thơ trên, hẳn muốn nhắc lại cả bài thơ trong đó Hồ Chí Minh kêu gọi:
Vậy nên trẻ em nước ta
Phải đoàn kết lại để mà đấu tranh

Đấu tranh là gì? Là súng, đạn, là "bạo lực cách mạng", là "chuyên chính vô sản" theo đúng Chủ nghĩa Mác – Lenin. Là ám sát, là thủ tiêu bọn "ác ôn".

Trong "Thư gửi nhi đồng trong nước và ngoài nước nhân ngày 1-6" của Hồ Chí Minh thì "Bác còn đặc biệt "gửi lời khen ngợi các cháu trong vùng bị tạm chiếm đã hăng hái tham gia kháng chiến"" ("Báo Nhân Dân số 115, từ ngày 1 đến 5-6-1953"). Như vậy, là thiếu nhi, trẻ em đã được Hồ Chí Minh huy động vào cuộc chiến, cuộc chiến của những người lớn, của những người có suy nghĩ đầy đủ, đẫm máu.

Và hậu quả là gì?  

Những "tấm gương" trẻ em được Đảng và nhà nước luôn nêu gương như sau: Xin trích web của Thành đoàn Đà Nẵng:  
- Hồ Văn Mên: Đến năm 13 tuổi, Mên đã 3 năm làm cách mạng, tham gia 7 trận lớn nhỏ, diệt 79 tên địch bao gồm các thứ lính, sĩ quan Mỹ, ngụy, cùng nhiều xe cơ giới của địch. Trận đánh nổi tiếng nhất là trận diệt hơn 59 tên sĩ quan và binh lính ngụy ở sòng bạc Phú Văn. (Chắc là 59 tên rưỡi người Việt Nam? Nghĩa là Mên biết giết người khi mới 10 tuổi)

- Kơ-pa Kơ-lơng: viết: "Em đã giết ba mươi bốn tên Mỹ Ngụy, phá được tám xe cơ giới. Nay em đã lớn, xin cấp trên cho em được làm giải phóng quân". Năm 15 tuổi, Kơ-lơng đã đánh 30 trận, giật 12 quả mìn, lật nhào 8 xe cơ giới, diệt 88 tên địch, trong đó có 4 tên xâm lược Mỹ. (Vâng, chỉ có 4 tên xâm lược Mỹ, còn lại là người Việt Nam)…

Vâng, "Sống trong môi trường giáo dục không lành mạnh, hay bị nhồi nhét những suy nghĩ lệch lạc, lớn lên ắt con người cũng sẽ đánh mất tính thiện". Vậy thì đâu có lạ gì chuyện cháu giết bà, con giết mẹ, vợ đốt chồng ngày nay. Vì đâu mà thế hệ Hồ Chí Minh bạo lực lan tràn từ học đường đến gia đình, đến công sở, chốn thành thị đến thôn quê.

Hôm nay, thiếu niên, học sinh Bình Thuận cùng nhau dâng lời cầu nguyện cho hòa bình, an ủi, cảm thông, tỏ lòng yêu thương đối với anh chị em đồng bào, đồng đạo mình bị nạn, thì Báo Nghệ An qua đó để tố cáo hành động "Lợi dụng trẻ em – mưu đồ chính trị" đã xảy ra trên thực tế ở Việt Nam. 

Thánh đã mất linh? 

Từ xưa đến nay, mỗi khi động đến nhân vật Hồ Chí Minh, thần thánh của Đảng, các cơ quan từ trung ương, đến địa phương, thậm chí mỗi phóng viên, đều rùng mình, cẩn thận và dè dặt.

Đọc bài báo Nghệ An hôm nay, những hành động, cách nói, trích dẫn đã dẫn người đọc đi đến việc tìm sự thật: Ai đã lợi dụng trẻ em cho mưu đồ chính trị? Và câu hỏi không khó trả lời qua chính những dữ liệu bài viết cung cấp: Hồ Chí Minh.

Có phải báo Nghệ An mắc căn bệnh "Gần chùa gọi Bụt bằng anh" như trong dân gian thường nói? Cũng có thể.

Phải chăng, những người làm báo Nghệ An không biết rằng khi rút dây, sẽ động rừng, khi nói người hãy nhìn lại mình?

Phải chăng? Đến thời điểm này, khi đảng không còn là một đám thần thánh, thì mọi việc đều có thể mổ xẻ, bất kể đó là ai, vì "mọi người đều bình đẳng trước pháp luật". Vì thế, hành động "Lợi dụng trẻ em, mưu đồ chính trị" phải bị vạch trần và báo Nghệ An đang dẫn đầu việc đó, bắt đầu từ hành động và việc làm của Hồ Chí Minh?

Thật hài hước khi lo xắn váy quai cồng lên chửi việc làm chính nghĩa của người khác, báo Nghệ An đã vô tình lộ ra và hình ảnh và hành động của Hồ Chí Minh qua những ngôn từ vu cáo bẩn thỉu độc địa của mình đang phun ra.

Âu rằng đó cũng là quả báo nhãn tiền, khi sự thù hận và dối trá che lấp trí khôn và trí tuệ con người. 
Hà Nội, Ngày 24/9/2013 
J.B Nguyễn Hữu Vinh


BLOG ĐÀO TUẤN

Ở nhiều địa phương 1 hộ nghèo "được" chụp 5 bức ảnh, ở 5 góc độ khác nhau để những người xóa nghèo làm 5 bộ hồ sơ khác nhau giải ngân giảm nghèo.

Tháng 6 năm nay, sau khi "sự biến nhà vệ sinh dát vàng" ở một trường tiểu học miền núi được đưa ra dư luận, báo chí phát hiện ra vô số những tréo ngoe trong việc thực hiện các chương trình, dự án gắn với mục tiêu tốt đẹp là xóa nghèo. Trong những tréo ngoe đó, kỳ cục nhất là chuyện một trường học nhỏ, ở một xã miền núi xa lắc xa lơ, với chỉ trên 300 học sinh, có tới 3 khu nhà vệ sinh thuộc 3 dự án khác nhau.

Tại sao nhà vệ sinh "chương trình" lại đắt như dát vàng?

Tại sao trong khi nhiều trường học "lấy bờ rào làm nhà vệ sinh" thì có trường lại có tới 3 nhà wc?

Câu trả lời, đã được giải đáp vào ngày hôm qua, khi những điều được gọi mềm mại dễ nghe là tồn tại, được "nói thẳng nói thật" trong phiên giải trình liên quan đến giảm nghèo.

Trong hàng trăm trang báo cáo của đủ các bộ ngành, xuất hiện mỏng manh một tài liệu dưới tiêu đề "Một số ý kiến phản biện" báo cáo của Bộ trưởng. Tác giả: Một Chuyên gia độc lập về phản biện.

Chúng ta nhìn thấy trong đó nhiều câu chữ có tính chất đánh giá: Báo cáo thì "liệt kê"; Nguồn lực thì "khan hiếm"; Trong khi chương trình, chính sách thì "nhiều và chồng chéo". Thực nhận chỉ "10%" vốn dự kiến.

Hóa ra, có tới 70 chính sách liên quan đến xóa đói giảm nghèo. Nhưng trong giảm nghèo trong lĩnh vực y tế chẳng hạn, lại đang tồn tại nguyên lý "Chia sẻ vùng nghèo cho vùng giàu" mà con số kết dư BHYT ở một tỉnh nghèo lên tới 700 tỷ là ví dụ sinh động nhất.

Hóa ra, nguồn vốn thì lớn, trong khi đó người nghèo muốn vay mua một con bò chỉ được vay 5 triệu "làm sao mà nuôi". Đi xuất khẩu lao động cần 100 triệu tiền cược chỉ cho vay 20 triệu "làm sao mà đi".

Hóa ra việc phân nguồn vốn là "ấn từ trên ấn xuống" không cần quan tâm đến nhu cầu thực tế, chẳng hạn ngôi trường mục tiêu đã có bao nhiêu cái nhà vệ sinh.

Hóa ra nguồn tiền quốc tế được coi như tiền chùa, rơi hết vào dự án, vào tư vấn.

Nếu phải tìm một ví dụ, thì đó là con số mà Phó chủ nhiệm Ủy ban Các vấn đề xã hội đã không vô tình xếp cạnh nhau: Nguồn vốn giảm nghèo mỗi năm: 90 ngàn tỷ. Kết quả xóa nghèo mỗi năm: 500 ngàn hộ. Mỗi hộ nghèo, trên lý thuyết sẽ được hưởng ít nhất 180 triệu. Và "báo cáo từ các địa phương", mỗi hộ nghèo chỉ tiếp cận được 10-15 triệu.

3 cái nhà vệ sinh là chuyện "chỉ có ở Việt Nam". Nhưng con số 3 chưa phải là kỷ lục cuối cùng của sự bất cập. Có một chi tiết đã được nhắc tới trước nghị trường: Ở nhiều địa phương 1 hộ nghèo "được" chụp 5 bức ảnh, ở 5 góc độ khác nhau để những người xóa nghèo làm 5 bộ hồ sơ khác nhau giải ngân giảm nghèo.

Trong tờ phản biện mỏng tang, nhiều nhất là các từ "yếu kém", "tồn tại", và tất nhiên, hai từ "trách nhiệm".
Nếu thực sự có cái gọi là trách nhiệm, có lẽ, tất cả những điều trên đã không cần phải được đặt ra.


Nói đến số liệu, không thể không nhắc lại phát ngôn nổi tiếng của Bộ trưởng Bùi Quang Vinh, rằng Số liệu "có thể chưa chính xác nhưng độ tin cậy về cơ bản có thể chấp nhận được"

Phó Thủ tướng Chính phủ từng đưa ra một con số định lượng, rằng có tới "30% công chức sáng cắp ô đi, tối cắp ô về". Phó trưởng ban dân vận TƯ dẫn "những người bị quan" cho rằng "tỷ lệ người làm "gánh" cả phần người ngồi chơi là 50-50". Còn tư lệnh ngành nội vụ thì khẳng định "Số không hoàn thành nhiệm vụ chỉ trên dưới 1%".

Phó Thủ tướng không nói chơi. Bộ trưởng cũng không nói đùa. Còn nhân dân thì chỉ biết là có hai, ba con số khác nhau, dù chỉ cùng một tình trạng.

Có thể, "công chức cắp ô" khác với "không hoàn thành nhiệm vụ", bởi thực tế, ít người không hoàn thành nhiệm vụ chỉ vì "sáng cắp ô đi tối cắp ô về". Nhưng trong một lĩnh vực cần sự chính xác tuyệt đối như chuẩn nghèo chẳng hạn, lại đang có những sự khác biệt tính bằng chỉ số %. Tỷ lệ hộ nghèo là một ví dụ. Theo số liệu của Tổng cục Thống kê, tỷ lệ hộ nghèo của cả nước năm 2012 là 11,1%, trong khi đó cũng là tỷ lệ hộ nghèo, cũng năm 2012, con số của Bộ LĐ-TB&XH là 9,6%.

1,5% chênh lệch, có nghĩa là hàng triệu hộ chứ không ít.

Ngay chỉ tiêu việc làm, con số Tổng cục thống kê đưa ra hồi tháng 5 là 1.347.000 người có việc làm mới còn của Bộ Lao động là 1.520.000.

Và nói đến số liệu, không thể không nhắc lại phát ngôn nổi tiếng của Bộ trưởng Bùi Quang Vinh, rằng Số liệu "có thể chưa chính xác nhưng độ tin cậy về cơ bản có thể chấp nhận được".

Thế nào là chưa chính xác nhưng có thể tin cậy. Rất khó giải thích.

Hôm qua, tại phiên họp toàn thể của Ủy ban các vấn đề xã hội, lại có hàng loạt con số khác nhau được "bêu dương" như những bằng chứng về sự tồi tệ của thống kê.

Mỗi năm, trên báo cáo, hơn 1 triệu lượt người được dạy nghề. Nhưng 50% trong độ tuổi 15-34 đang thất nghiệp.

Đăng ký thất nghiệp giảm tới 20 ngàn người. Nhưng đối tượng hưởng trợ cấp thất nghiệp tăng 16 ngàn.

Thậm chí, câu hỏi còn được đặt ra với con số đẹp như báo cáo: 100% trẻ em dưới 6 tuổi được khám chữa bệnh miễn phí.

Trước nghị trường, thứ trưởng Bộ KH và ĐT Nguyễn Duy Đông bắt đầu bằng câu "bộ trưởng yêu cầu số liệu phải thực". Ông bật mí "Nội bộ cũng cam go với nhau từng con số. Các vụ viện đấu tranh trên tình thần xây dựng nhưng cũng rất thẳng thắn".

Hóa ra, vấn đề là ở chỗ 60% số liệu do Bộ KH và ĐT công bố, 40% còn lại do các bộ, ngành, địa phương và dù chung tiêu chí đánh giá, cứ hễ có hai cơ quan đánh giá là có những số liệu khác nhau với sai số từ hàng trăm ngàn đến hàng triệu.

Tất nhiên, những con số dù khác nhau, cũng có những điểm chung nhất định: Đó là sự tù mù. Đó là nụ cười khẩy của nhân dân. Và những chính sách vỗ tay lên trán 7 ngày không biết căn cứ vào số liệu nào để ban hành cho sát với thực tế.

Tháng trước, báo chí, với một vẻ hân hoan không che dấu, đưa tin rằng Hot boy từng đoạt huy chương vàng Olympic toán sẵn sàng bảo lưu việc học để có được cơ hội bước vào ngôi nhà chung của "làng mẫu Việt".

Ồ, ra là vấn đề con người khi Olympic toán thích làm người mẫu hơn là làm toán.

Nhưng không chỉ chuyện nhân sự ngành thống kê- nhân tố chính thứ trưởng Đông thừa nhận "năng lực không thể khẳng định đã đáp ứng được", với những thông số chênh lệch quá xa như thế, ngay cả GS Ngô Bảo Châu có lẽ cũng sẽ phải lắc đầu. Không ai muốn nói thật cả, nguyên do địa phương bộ ngành nào cũng muốn có thành tích là hoàn thành nhiệm vụ, để trong các báo cáo gửi thành tích gửi Bộ trưởng Nội vụ, sẽ có một con số được nêu ra: chỉ có 1% cán bộ không hoàn thành nhiệm vụ.

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Tưởng Năng Tiến : Em Còn Sống, Hay Em Đã Đi?

Nguồn rfablog
Fri, 09/27/2013 - 08:30 — tuongnangtien

 S.T.T.D  Tưởng Năng Tiến 

"Chúng tôi có quyền hội họp riêng tư, có quyền lập hội, gây quỹ, có quyền đấu tranh, có quyền đình công đòi hỏi các quyền lợi chính đáng, phù hợp mức lương, tương xứng với công sức lao động…"

 Đoàn Huy Chương aka Nguyễn Tấn Hoành

Khi buộc phải rời xa Cựu Kim Sơn, nhiều người đã nghêu ngao (nghe) buồn thảm thiết:I left my heart in San Francisco! Tôi, may mắn, không dở hơi đến thế.
 
Tôi có thể bỏ lại (vĩnh viễn) quả tim mình ở Quảng Bình, Vĩnh Bình, Ninh Bình, Hoà Bình hay Thái Bình… gì đó – những nơi tôi chưa được đặt chân đến bao giờ – nhưng Cựu Kim Sơn thì không, nhất định là không. Bụt chùa nhà không thiêng. Tôi ở ngay cạnh San Francisco nên tôi ớn nó muốn chết.
 
Những năm gần đây, tôi lại càng thêm ớn (chè đậu) cái thành phố mắc dịch này. Từ khi nhà nước Việt Nam mở cửa, cho người dân được phép đi ra đi vô thoải mái – hàng tháng, có khi mỗi tuần – tôi đều phải đưa vài vị đồng hương "đi San Francisco chơi cho biết."
 
Chơi cái con mẹ gì ở đó, hả Trời?
 
Thế nào cũng phải ghé Chinatown. Một nơi ồn ào, đông đúc, và chật chội nhất trên hành tinh này. Vì thiếu đất nên S.F phải phát triển theo chiều cao. Cái lối kiến trúc dọc này, cùng với cái tính hay bày biện lộn xộn và hay chưng hoa kết đèn (đỏ loè đỏ loẹt) của người Trung Hoa khiến cho đôi mắt của du khách phải điều tiết thường trực tới chóng mặt luôn.
 
Đã thế, trong phạm vi chỉ có hai mươi bốn lốc đường mà phố Tầu chứa lúc nhúc đến bốn chục ngàn người – mật độ cao nhất thế giới – lúc nào cũng lớn tiếng xí xa xí xồ (cứ y như là họ đang cãi nhau, và sắp sửa ẩu đả đến nơi) khiến cho ai lạc vào cái đám đông này cũng phải cảm thấy rất nhức đầu.
 
Sau đó, tất nhiên, là đến mục "tham quan" Golden Gate. Bất kể điều kiện thời tiết ra sao, tôi vẫn được nhắc nhở một cách rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng cương quyết:
 
- Chụp cho vợ chồng em mấy tấm ảnh nhá.
 
- Sương mù dầy đặc thế này có thấy gì đâu mà…
 
- Hình nhoà cũng được bác ạ, chứ chả nhẽ đã đến được tận đây mà lại không có cái hình mình đứng (xớ rớ) trên cầu Golden Gate thì nói ai tin.
 
Khổ thật chứ chả bỡn đâu, Giời ạ! Nghe tôi cứ than thở hoài mấy đứa con cũng trở nên nổi cáu:
 
- Bố không thích thì cứ từ chối thẳng. Nói với họ là tôi có thể đưa quý vị đến chân trời góc biển nào cũng được nhưng S.F thì miễn. Mất lòng trước được lòng sau. Như thế có phải đỡ phiền hơn không?
 
Lũ trẻ sinh ra và trưởng thành ở Cali. Chúng đâu biết là khách của bố đều đến từ bên trong bức màn sắt. Họ đã bị giam hãm suốt đời nay mới vừa được xổ lồng. Ai mà lại nỡ chối từ một yêu cầu (nhỏ nhoi) như thế: được chụp một cái hình đứng trước cảnh trí nổi tiếng ở nước ngoài.
 
Bởi thế, dù với ít nhiều miễn cưỡng, tôi vẫn luôn luôn hoàn thành nhiệm vụ hướng dẫn viên (bất đắc dĩ) của mình. Đây cũng là một cách để tôi (thầm) biểu dương và biểu lộ thiện cảm của mình đối với chính sách thông thoáng, cởi mở của giới lãnh đạo ở Việt Nam hiện nay.
 
Mối thiện cảm (chứa chan) này, tiếc thay, mới vừa bị vuột mất – sau khi tôi tình cờ nghe được "tâm sự" của thạc sĩ Trần Kiên:
 
"Tôi đã từng rất ngạc nhiên khi được biết quyền tự do đi lại và cư trú, đặc biệt là quyền tự do xuất nhập cảnh dành cho chính công dân Việt là điều kiện tiên quyết mà Chính phủ Việt Nam phải chấp nhận để nhận được các khoản vay từ World Bank. Luật doanh nghiệp thống nhất với việc tạo một sân chơi bình đẳng giữa nhà nước và tư nhân mà nhà nước thiết lập cũng là một điều kiện khác do tư bản áp đặt. Nên cũng không có gì ngạc nhiên khi tham gia TPP Việt Nam sẽ phải hiện thực hóa quyền lập hội cho chính dân Việt vốn chết lâm sàng từ năm 1957."
 
Về sự kiện (rất) đáng phàn nàn này blogger Nguyễn Vạn Phú cũng đã có đôi lời (mai mỉa) rằng: "… điều mỉa mai là Việt Nam phải trông chờ vào một hiệp định ký với các nước tư bản để các nước tư bản này gây sức ép buộc Việt Nam phải bảo vệ công nhân của mình, không để giới chủ bóc lột quá đáng!"
 
Cái gì chớ "mỉa mai" hay "chì chiết" hoặc "đay nghiến" thì bữa nay tôi không dám đâu nha. Đúng vào hôm ăn chay nên tôi không chỉ kiêng cữ cá thịt mà còn kiêng cả những lời lẽ "đắng cay" hay "chua chát" có thể gây ra khẩu nghiệp hay bút nghiệp.

Tôi hứa (danh dự) sẽ không nói nặng nói nhẹ gì ai mà chỉ xin nhắc lại tên tuổi cũng như những hoạt động (liên quan đến quyền lập hội) của vài ba người bạn trẻ thôi:

 
Cách đây chưa lâu, vào ngày 20 tháng 10 năm 2006, một công dân Việt Nam, công nhân Đoàn Huy Chương aka Nguyễn Tấn Hoành – cùng với vài người bạn đồng nghiệp – đã gửi đến Bộ Chính trị Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam "nỗi niềm khóc hận thương tâm" của họ với "8 điểm đề nghị". Xin trích dẫn một đoạn, ngăn ngắn thôi:
 
"Chúng tôi có quyền hội họp riêng tư, có quyền lập hội, gây quỹ, có quyền đấu tranh, có quyền đình công đòi hỏi các quyền lợi chính đáng, phù hợp mức lương, tương xứng với công sức lao động…"
 
Kết quả, hay hậu quả, của những đề nghị "thương tâm" này có thể tìm thấy trên báoCông an Nhân dân:
"Sáng 26/10/2010, TAND tỉnh Trà Vinh đã mở phiên xét xử Đoàn Huy Chương, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đỗ Thị Minh Hạnh với tội danh 'phá rối an ninh trật tự nhằm chống lại chính quyền nhân dân' theo Điều 89 Bộ Luật Hình sự…
 
Trước vành móng ngựa, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đỗ Thị Minh Hạnh đã thành khẩn nhìn nhận hành vi vi phạm pháp luật của mình, đồng thời xin được khoan hồng. Cuối giờ chiều cùng ngày, tòa đã tuyên phạt Nguyễn Hoàng Quốc Hùng 9 năm tù giam, Đỗ Thị Minh Hạnh và Đoàn Huy Chương, mỗi người 7 năm tù giam."
 
Tổng cộng là hai mươi ba năm tù. Một thời gian rất dài nhưng vẫn không đáng sợ, ít nhất thì cũng chưa đáng sợ bằng trường hợp rất khuất tất (và mờ ám) của một công dân Việt Nam khác, ông Lê Trí Tuệ.
 
Vào ngày 20 tháng 11 năm 2006, nhân vật này đã gửi đến tất cả những cơ quan, cũng như mọi giới chức có thẩm quyển ở Việt Nam một lá đơn (Tường trình và tố cáo) dài 1438 chữ. Phần đầu – và cũng là phần chính, gồm 444 chữ  – xin được trích dẫn nguyên văn:
 
Cộng hoà xã hội chủ nghĩa ViệtNam
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
 
Đơn tường trình và tố cáo
 
V/v Công an TP. Hồ Chí Minh, liên tục đàn áp, thẩm vấn, tạm giữ người tại cơ quan công an Quận 4, TP. Hồ Chí Minh chỉ vì tôi thực thi những nhân quyền cơ bản của mình.
 
Tôi tên là: Lê Trí Tuệ.
Sinh ngày 26/07/1979 Tại Hải Phòng.
Đăng ký hộ khẩu thường trú: 942 Tôn Đức Thắng – Sở Dầu – Hồng Bàng – TP. Hải Phòng.
Điện thoại: 0982.152.619, 0912.530.615
 
Chức vụ:
 Hội viên Hội Cựu chiến binh Việt Nam
 Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Cổ phần Trí Tuệ
 Phó Chủ tịch Công đoàn Độc lập Việt Nam.
Kính thưa các quý vị lãnh đạo Nhà nước CHXHCN Việt Nam và các cơ quan truyền thông, báo chí trong và ngoài nước,
 
 Căn cứ vào Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc năm 1948;
 Căn cứ vào Tuyên ngôn Nguyên tắc Tổng Liên đoàn Lao công Thế giới [Tuyên ngôn này đã được chấp thuận chung, trong Đại hội kỳ thứ 16 của Tổng Liên đoàn Lao động Thế giới ILO (International Labor Organizations), họp tại Luxembourg, từ ngày 1 đến 04 tháng 10 năm 1968];
 Căn cứ vào Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam năm 1992. Điều 53 và điều 69
Hiến pháp nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN) nêu rõ:
 
"Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận các vấn đề chung của cả nước và địa phương, kiến nghị với cơ quan nhà nước, biểu quyết khi nhà nước trưng cầu dân ý."
"Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, có quyền được thông tin, có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật."
 
Căn cứ vào những viện dẫn trên đây, làm cơ sở pháp lý dẫn tới sự ra đời và cơ sở thành lập Công đoàn Độc lập Việt Nam, tuyên bố thành lập vào ngày 20/10/2006 tại Hà Nội.
 
Hiện nay chúng tôi đang làm thủ tục đăng ký, để từng bước hợp hiến và hợp pháp theo quy định. Nhưng đáng tiếc thay tôi thường xuyên phải bị triệu tập lên cơ quan công an Quận 4, TP. Hồ Chí Minh để làm việc,bị cản trở quyền tự do đi lại của công dân, cản trở hoạt động khiếu nại tố cáo, ngăn cấm hoạt động xã hội, bảo vệ quyền con người cho nhân dân Việt Nam.
 
Hai ngày sau, sau khi đơn tường trình được gửi đi, Lê Trí Tuệ đã bị công an Việt Nam bắt giữ (từ 22/10/2006 đến 26/10/2006) để tra hỏi về việc ông đã tham gia Ban Vận động Thành lập Công đoàn Tự do ở Việt Nam.
Đến ngày 07/12/2006, trong khi Lê Trí Tuệ còn đang bị lưu giữ tại trụ sở công an quận IV (Sài Gòn) nhân viên an ninh đã lục lọi đồ đạc, và kiểm tra máy vi tính của ông tại nhà trọ.
 
Sau đó – vào ngày 14/03/2007 – ông Lê Trí Tuệ đã bị một số công an mặc thường phục đánh đập dã man, ngoài đường phố.
 
Trong hai ngày ngày 29 và 30 tháng 03 năm 2007, ông Lê Trí Tuệ lại bị bắt giữ và ép buộc tuyên bố công khai giải tán Công đoàn Độc lập, và làm một bản cam kết sẽ từ bỏ tất cả những hoạt động bị nhà đương cuộc Việt Nam cáo buộc là phản động…
 
Cuối cùng – sau nhiều lần bị giam giữ, tra vấn, hành hung và khủng bố  – Lê Trí Tuệ đã trốn khỏi Việt Nam, theo như tin loan của BBC, nghe được hôm 13 tháng 4 năm 2007: "Một nhà bất đồng chính kiến Việt Nam vừa lánh nạn sang Campuchia… ông cho biết ông bị nhà chức trách tại TP HCM chuẩn bị đưa ra xét xử."
 
Cũng như hàng nhiều triệu người dân khác – trong suốt thập niên 1980 – Lê Trí Tuệ đã trốn chạy ra khỏi Việt Nam, sau khi đã bị dồn đến bước đường cùng! Vào thời điểm đó, những kẻ đi lánh nạn đều bị nhà nước CHXHCNVN tới tấp ném theo nhiều điều vu cáo (rất) hàm hồ cùng những lời rủa xả (vô cùng) tàn tệ. Trường hợp của Lê Trí Tuệ, tất nhiên, cũng không thể  khác.
 
Báo Công an Nhân dân – số ra ngày 16 tháng 5 năm 2007 – mô tả Lê Trí Tuệ là "kẻ đang bị  truy nã " vì  "có hành vi lừa đảo," và "làm tay sai cho một số đối tượng chống đối Nhà nước."  Cùng lúc, gần như tất cả những cơ quan truyền thông khác ở Việt Nam cũng đều có những bài viết với nội dung (đáng tởm) tương tự.
 
Phóng ảnh báo An Ninh Thế Giới Ngày 16/05/07
 
Câu chuyện của Lê Trí Tuệ, nếu chấm dứt ở đây, cũng đã đủ não lòng. Sự việc, tiếc thay, đã tiếp tục diễn ra một cách tồi tệ hơn như thế. Chỉ vài tháng sau, ông đột nhiên biến mất. Bản tin của VOA, phát đi ngày ngày 17 tháng 5 năm 2007, có đoạn: "Một giới chức của Cơ quan Tị nạn Liên Hiệp Quốc cho biết một nhân vật bất đồng chính kiến Việt Nam đang được Liên Hiệp Quốc bảo trợ ở Campuchia, ông Lê Trí Tuệ, đã bị mất tích… Cao ủy Liên Hiệp Quốc về người tị nạn đã đề nghị chính phủ Campuchia tìm kiếm ông Tuệ và họ vô cùng quan tâm đến vấn đề này.
 
Người phát ngôn Bộ Nội vụ Campuchia, Thượng tướng Khieu Sopheak nói rằng ông có biết về vụ việc nhưng ông không thể cung cấp thêm thông tin về vụ mất tích hay liệu Bộ Nội vụ có tiến hành điều tra hay không. Đại sứ Việt Nam tại Campuchia, ông Trịnh Bá Cầm, cũng nói rằng ông không có thông tin gì về ông Lê Trí Tuệ."
 
Theo bản tin của HRW, gửi đi vào ngày 4 tháng 5 năm 2009: "Người ta nghĩ rằng công an Việt Nam đã bắt cóc ông Lê Trí Tuệ, một trong những sáng lập viên của Công đoàn Độc Lập Việt Nam. Ông Lê Trí Tuệ mất tích vào tháng Năm năm 2007 sau khi đào thoát sang Căm-Bốt để xin tị nạn. Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã long trọng ghi nhận trong bản báo cáo 2008 về tình trạng nhân quyền Việt Nam rằng: 'ông Lê Trí Tuệ hiện vẫn biệt tích… và theo một số lời đồn mật vụ của chính quyền Việt Nam đã giết ông ta."
 
Báo An ninh Thế giớisố ra ngày 16 tháng 5 năm 2007, đã có bài viết tựa là "Lê Trí Tuệ đã lừa đảo người lao động như thế nào?" Hôm nay, nhân chuyện "Việt Nam sẽ phải hiện thực hóa quyền lập hội nếu muốn tham gia TPT" tôi xin được ghi lại câu hỏi này để rộng đường dư luận.

Bùi Văn Phú : Từ xã hội dân sự đến dân chủ tự do

Nguồn buivanphu

Bùi Văn Phú

Đầu tuần này, 130 trí thức và nhân sĩ trong ngoài nước lại ra một tuyên bố đòi cải cách chính trị tại Việt Nam, như bỏ Điều 4 Hiến pháp và trả lại cho dân các quyền dân sự, chính trị như ghi trong điều 69 Hiến pháp, trong các công ước quốc tế mà Việt Nam đã phê chuẩn từ ba chục năm qua.

Tham gia ký tên có các giáo sư Tương Lai, Hoàng Tụy, Hoàng Xuân Phú từ trong nước; Ngô Bảo Châu, Phạm Xuân Yêm, Hà Dương Tường, Lê Xuân Khoa, Phạm Quang Tuấn, Trần Hữu Dũng, Ngô Vĩnh Long, Trần Văn Thọ ở nước ngoài; nhà văn Bùi Ngọc Tấn, Phạm Đình Trọng, Nguyên Ngọc, nhà thơ Đỗ Trung Quân, Hoàng Hưng, Bùi Chát; Giám mục Nguyễn Thái Hợp, Tiến sĩ Nguyễn Quang A, nhà báo Huy Đức, Lưu Trọng Văn, Huỳnh Ngọc Chênh v.v…

Cùng lúc "Tuyên bố về thực thi quyền dân sự và chính trị" được phổ biến, một trang mạng có tên Diễn đàn Xã hội Dân sự (diendanxahoidansu.wordpress.com) được mở ra là nơi phổ biến những ý kiến, tranh luận về thay đổi chính trị cho Việt Nam.

Bản tuyên bố là một trong nhiều lên tiếng của các nhóm đòi dân chủ được phổ biến từ đầu năm nay.

Sau chuyến đi Hoa Kỳ của Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang vào cuối tháng Bảy vừa qua, với quan tâm về nhân quyền tại Việt Nam đã được lãnh đạo hai nước bàn thảo, tuy còn những khác biệt như Chủ tịch Sang phát biểu với báo chí trong cuộc gặp với Tổng thống Barack Obama.

Những diễn biến sau cuộc hội kiến tại Bạch Ốc cho thấy Hà Nội có tỏ thiện chí, đáp ứng lại việc Hoa Kỳ kêu gọi lãnh đạo Việt Nam tôn trọng các quyền căn bản của dân.

Đầu tháng 8, toà án Long An giảm án tù thành án treo cho sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha cũng được giảm án từ 8 xuống còn 4 năm tù.

Sau đến luật gia Lê Hiếu Đằng phổ biến một bài viết kêu gọi thành lập Đảng Dân chủ Xã hội để làm đối trọng với Đảng Cộng sản đang độc quyền cai trị.

Đầu tháng 9 nhà báo Phan Thanh Hải tức AnhBaSaigon được thả về sớm hơn hạn định sau ba năm tù vì tội "tuyên truyền chống Nhà nước".

Ông Đằng viết bài kêu gọi thành lập đảng đối lập khi lâm bệnh lúc tuổi đã xế chiều, coi như những suy nghiệm cuối đời của một người đã dấn thân theo Đảng Cộng sản 45 năm.

Ông không phải là người đầu tiên kêu gọi dân chủ hoá Việt Nam. Từ hai thập niên trước các ông Trần Xuân Bách, Phan Đình Diệu, Trần Độ, Hoàng Minh Chính đã lên tiếng đòi dân chủ và bị chính quyền quy chụp hay bao vây, trấn áp bằng nhiều cách.

Một số người khác từng sống ở miền nam, khi lên tiếng đòi tự do, nhân quyền đã bị Hà Nội kết án tù nhiều năm như luật sư Đoàn Thanh Liêm, giáo sư Đoàn Viết Hoạt, bác sĩ Nguyễn Đan Quế.

Sau khi ông Đằng phổ biến bài viết, truyền thông chính thống cực lực chỉ trích lời kêu gọi và đả kích cá nhân ông. Nhà nước vẫn kiên quyết không chấp nhận có đảng đối lập trong chính trường Việt Nam.

Ông Đằng không bị an ninh quấy nhiễu, bắt giam mà còn có thể lên tiếng phản bác lại những luận điệu của nhà nước, tuy những gì ông viết ra chỉ được phổ biến trên truyền thông lề trái. Bài viết của ông Đằng làm dấy lên hy vọng trong lòng nhiều người, tưởng như tự do, dân chủ sắp có. Nhưng tiến trình dân chủ hoá đất nước còn dài và nhiều khó khăn.

Đề nghị lập đảng là để có thể cầm chân, kiểm soát không cho Đảng Cộng sản chà đạp lên luật pháp. Nếu chỉ với mục đích như thế thì dù được thành lập, Đảng Dân chủ Xã hội cũng khó kiềm chế được Đảng Cộng sản, vì đảng đối lập không được tranh đua trong chính trường để lên nắm quyền cai trị đất nước theo tinh thần của Hiến pháp hiện hành với Điều 4 dành quyền lãnh đạo cho Đảng Cộng sản Việt Nam. Không sợ bị một đảng khác lên thay thế, liệu Đảng Cộng sản có thấy bị áp lực để thay đổi không?

Dựa vào pháp luật không cấm thành lập đảng chính trị, ông Lê Hiếu Đằng đưa ra lời kêu gọi những ai không còn ủng hộ Đảng Cộng sản cùng nhau tập họp lại thành lập một đảng mới. Tuy nhiên việc lập đảng là một nan đề luật pháp, vì Việt Nam hiện nay chưa có luật về sinh hoạt đảng phái chính trị. Theo giáo sư Hoàng Xuân Phú, ngay cả sự thành hình và sinh hoạt của Đảng Cộng sản Việt Nam cũng không có đăng ký, không theo luật nào.

Trong tình hình như hiện nay, mọi quyền chính trị đều do Đảng Cộng sản nắm giữ, từ ban hành luật, thi hành luật đến giải thích luật. Không có cải cách chính trị sâu rộng để có định chế tam quyền phân lập, tiến đến một nền dân chủ pháp trị thì đề nghị thành lập một đảng chính trị sẽ không thay đổi được gì cơ chế hiện nay.

Thiết nghĩ, sau những kêu gọi, phản biện thì cần đưa ra một lộ đồ cho việc dân chủ hoá để làm mức đánh giá những đáp ứng của nhà nước và Đảng Cộng sản Việt Nam vì tiến trình cải cách dân chủ sẽ đến mau hay chậm là do Đảng.

Nếu nhà nước Việt Nam thực sự muốn cải cách chính trị như các nước lân bang Nam Hàn, Đài Loan đã thực hiện trong thập niên 1990 và gần đây là Myanmar thì trước hết cần trả tự do cho những tù nhân chính trị, những người bị kết án tù vì vi phạm các điều 79, 88 và 258 của luật hình sự hiện hành.

Đề nghị Quốc hội khi nhóm họp vào tháng 10 tới đây sẽ sửa đổi và ban hành những bộ luật cải cách chính trị cần thiết cho một nền dân chủ.

1/ Sửa đổi những điều 79, 88 và 258 của luật hình sự. Định nghĩa rõ những hành vi nào là xâm phạm an ninh quốc gia, âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân, tuyên truyền chống lại nhà nước hay lạm dụng tự do dân chủ.

2/ Luật tự do báo chí. Một nền dân chủ không thể thiếu tự do thông tin, báo chí.

3/ Luật tổ chức các đảng chính trị. Chế độ tự do dân chủ không thể thiếu đảng đối lập.

4/ Luật mới về bầu cử quốc hội với sự tham gia của các đảng chính trị.

5/ Tu chính Hiến pháp. Bỏ Điều 4, thêm cơ quan giải thích Hiến pháp.

Hiện nay, với sự độc tôn chính trị nên tính chính danh của Đảng Cộng sản bị đặt dấu hỏi. Trước gây hấn của Bắc Kinh và phản ứng của Hà Nội qua việc đàn áp người dân khi họ lên tiếng phản đối Trung Quốc, vai trò bảo vệ đất nước của Đảng cũng đang gặp thử thách.

Với cải cách đưa tới sinh hoạt chính trị đa đảng, Đảng Cộng sản sẽ tiếp tục hoạt động, trong sự cạnh tranh với các đảng khác. Khi đó tính chính danh và hiệu năng của đảng sẽ lên cao vì các đảng tranh đua làm tốt, đưa ra những chính sách, dự án tốt nhất để phục vụ nhân dân.

Quanh vùng Đông Á, Nhật Bản có nền dân chủ vững vàng. Nam Hàn, Malaysia và Đài Loan đã trở thành những quốc gia dân chủ trong vài thập niên qua. Campuchia mới đây cũng có bầu cử đa đảng.

Tại Đài Loan, Quốc dân Đảng nắm quyền cai trị gần nửa thế kỷ. Sau cải cách dân chủ, nhiều đảng đã tham gia sinh hoạt chính trị quốc gia, dù Quốc dân Đảng vẫn nắm ưu thế. Đến năm 2000 Dân tiến Đảng mới có cơ hội lên nắm quyền. Sau hai nhiệm kỳ, Quốc dân Đảng lại giành lại quyền cai trị. Với một chính thể tự do dân chủ và tuy không được các quốc gia thừa nhận ngoại giao, nhưng Đài Loan không lo sợ bị Trung Quốc xâm lăng hay sát nhập.

Ở bán đảo Triều Tiên, nếu bị Bắc Hàn tấn công, Nam Hàn cũng sẽ được các nước tự do dân chủ hỗ trợ.

Còn với Việt Nam hiện nay, nếu bị Trung Quốc vả cho một cái, không biết có nước nào đứng ra bênh Việt Nam không?

© 2013 Buivanphu

Nguyễn Tường Thụy : VỤ ÁN THANH TRÌ 25/9/2013.

Nguồn badamxoe

Lời Bà Đầm xòe:

Nhà văn Nguyễn Tường Thụy là bạn tôi. Vừa qua Công an Hà Nội vô cớ đến quậy phá nhà anh, đe dạo,đánh đập bạn bè, thân nhân và người quen của anh.

Trên blog Nguyễntươngthuy anh đã có 4 bài phản ảnh đăng 4 kỳ.

7

Bà Đầm xòe xin được "chia lửa" với bạn Tường Thụy bằng cách post một lúc cả 4 bài trên blog Bà Đầm xòa để bạn đọc tiện theo dõi.

I. NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN BỊ ĐÁNH DÃ MAN..

Thông tin trước đó, mẹ con Phương Uyên sẽ bị áp giải lên chuyến bay 6 giờ sáng nay.

Lúc 9 h 01 thì tôi liên lạc được với cháu Uyên. Cháu cho biết chúng áp giải hai mẹ con cháu lên máy bay và đã xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Hiện chúng đang áp giải mẹ con cháu về quê (Hàm Thuận Bắc – Bình Thuận)

Khi hỏi cháu, con có mệt không, Uyên nói sao không mệt hở bố. Nó đánh, nó tát con hộc cả máu mồm máu mũi ra đây này.

Tôi lặng người đi một lúc rồi hỏi, nó đánh con ở sân bay à? Cháu bảo vâng. Nhưng tôi quên không hỏi cụ thể ở sân bay Nội Bài hay Tân Sơn Nhất.

Nói đến đây thì cuộc gọi tạm ngừng, do máy của cháu hết pin. Một lúc, cháu gọi lại, chắc là pin hồi lại chút ít.

Cháu bảo: máy hết pin về đến nhà con sẽ nói chuyện tiếp. Nếu chiều nay con không gọi điện cho bố thì nghĩa là nó mang con nộp cho Tàu Khựa rồi bố ạ.

Nên gọi bọn này là gì đây? Lũ quỷ dữ, lũ khát máu hay bầy thú hoang?

Mong công luận lên tiếng bảo vệ sức khỏe, tính mạng cho Phương Uyên.

.9h 10′ 26/9/2013

Tường Thụy Đính chính: Có thể khi cháu Uyên trả lời vâng là nghe không rõ câu hỏi của tôi. Vì vậy việc cháu bị đánh ở đâu tôi sẽ tìm hiểu rõ.

Vụ công an và côn đồ xông vào tư gia công dân bắt người, đánh đập ngay lập tức được thông tin rộng rãi trên các cơ quan truyền thông quốc tế và các trang mạng. Đây là một trong những vụ việc nhục nhã nhất của ngành công an. Mà biết đâu, còn có những người ngồi trên cả ngành công an chỉ huy "trận đánh đẹp" này thì sao.

Vì sau khi bị chúng bắt, sức khỏe quá kém, toàn thân đau đớn nên một ngày qua, tôi không viết được gì, ngoài mấy dòng tin về việc Phương Uyên bị đánh – bài Nguyễn Phương Uyên bị đánh dã man. (bây giờ tôi đặt tên là kỳ I)

II. CHUYỆN CỦA BÁ THỤY CHÂU:

Bé Nguyễn Thụy Châu vừa nhập trường đại học buối sáng thì buổi tối xảy ra chuyện công an xông vào nhà bắt người đi và bắt luôn cả bé, tất cả là 10 người. Chưa bao giờ cháu tính đến tình huống này. Bé là út nên được bố mẹ cưng chiều hơn tất cả. Bố mẹ bé cho rằng, trong các con, con út là thiệt thòi nhất vì được ở với bố mẹ ít nhất nên tìm cách bù đắp cho bé. Bố có vẻ chiều hơn mẹ, còn mẹ, miệng thì trách bố chiều nhưng lo cho bé cặn kẽ, làm thay con đến từng việc nhỏ nhất.

Những việc bố làm, cháu đều biết cả nhưng không bao giờ cháu bàn. Cháu chỉ đi học, có nói chuyện cũng chỉ nói những chuyện thường ngày ở lớp, chuyện bạn bè.

Tối hôm 25/9, cháu bị bắt rồi chúng thả về nhà. Về cháu đi nằm luôn, còn vợ chồng tôi bời bời bao nhiêu chuyện nên cũng chẳng hỏi han được bé.

Chính vì vậy, đêm qua, tôi mới viết một cái stt nhờ mọi người vào động viên an ủi cháu.

Hôm nay mẹ hỏi:

- Hôm qua bị chúng nó bắt con có sợ không?

- Con có kinh hoàng nhưng không sợ, con có làm gì sai đâu. Có sai là ở họ chứ

- Thế chúng hỏi con những gì?

- Họ hỏi thế nào, con trả lời thế vậy. Con bảo cháu đang ngủ, thấy ầm ỹ ở dưới, nghe thấy tiếng kêu cướp, cướp, cháu chạy xuống thì bị bắt.

Họ bảo con, không được nói là cướp, đó là những người "thi hành công vụ" (!?). Con bảo: "Thế nhà chú, tự nhiên có hàng chục người lạ, phá cửa xông vào thì chẳng gọi là cướp thì gọi là gì?

Con nói thế, họ im, không nói gì nữa.

Vợ chồng tôi phá lên cười, tỏ ý hài lòng, còn bé thản nhiên chẳng cần để ý xem thái độ bố mẹ thế nào. Bé nói thêm:

- Lúc con xuống, còn đi chưa hết cầu thang, họ chỉ vào con bảo: "Con Phương Uyên đấy! Bắt lấy nó".

III. NÓI THÊM VỀ PHƯƠNG UYÊN BỊ CÔNG AN ĐÁNH.

Sau khi chị Nhung và bé Uyên bị chúng xông lên tầng 2 nhà tôi bắt đi, tôi không còn gặp mẹ con cháu nữa. Vì vậy, những gì xảy ra đối với cháu Uyên sau khi cháu bị bắt, tôi không biết được đầy đủ, chỉ biết thời gian mẹ con cháu bị áp giải ra sân bay Nội Bài qua những người đi lên sân bay hỗ trợ: chị Dương Thị Tân, các anh Lê Thiện Nhân, Trương Văn Dũng, Lê Quốc Quyết, Đinh Văn Thi, Tại sân bay này, Trương Dũng đã thực hiện được một video clip tuyệt vời:

Sau khi họ áp giải mẹ con Uyên về quê ở xã Hàm Trí, huyện Hàm Thuận Bắc tỉnh Bình Thuận, như đã hẹn trước, chúng tôi tiếp tục liên lạc ngay với nhau. Điều tôi quan tâm nhất của tôi là Uyên bị đánh như thế nào.

Chị Nhung kể: Chúng xông lên tầng 2, ập vào phòng ngủ, bắt hai mẹ con em. Lúc ấy có khoảng 5,6 tên, trong đó có một tên công an nữ. Chúng rất hung hãn. Chúng túm tóc hai mẹ con dập đầu vào tường, rất đau. Rồi chúng quấn tóc kéo rê lôi xềnh xệch lên xe. Em được biết chúng mang hai mẹ con em đến Đại Áng.

Chị Nhung chỉ biết thế. Nếu là Đại Áng thì chắc là xã Đại Áng cũng thuộc huyện Thanh Trì.

Tôi bảo chị Nhung đưa máy cho cháu Uyên để tôi hỏi chuyện trực tiếp. Chị bảo con nó đang ngủ mệt. Từ lúc về nhà, nó nằm li bì suốt vì đau đớn.

Cầm lấy máy, khong đợi tôi hỏi, Uyên nói:

- Bố ơi con đau lắm.

- Thế nó đánh con như thế nào, kể tỉ mỉ cho bố nghe xem nào.

Uyên kể như chị Nhung nói. Tôi hỏi:

- Vậy nó đánh con chảy máu mồm, máu mũi khi nào?

Ngay khi chúng nó lôi con từ nhà mình ra xe, chúng đánh, chúng tát rồi máu con ộc ra.

Như vậy là chúng đánh Uyên ngay tại nhà tôi, trên phòng ngủ tầng 2. Lúc ấy vì quá hỗn độn nên tôi không biết được.

- Khi vào đồn, chúng tách hai mẹ con ra, chúng có đánh không. Bố nghe mẹ con nói mẹ con ở phòng gần đấy, nghe con la hét ghê lắm.

- Lúc con la là khi chúng tiếp tục xúm vào đánh con. Nó hỏi con về mối quan hệ, con bảo mẹ Nhung là mẹ tôi, bố Thụy là bố tôi, bác Hải là bạn của mẹ tôi còn cậu Thi cậu Quyết là cậu tôi. Ngoài ra con không nói thêm gì nữa, Nó bắt con làm tường trình, con không làm.

- Thôi, bố không dám hỏi nhiều để con nghỉ.

- Vâng, nhưng …

- Nhưng sao, con cứ nói đi.

- Có một thằng nó sàm sỡ con bố ạ

- Nó đã làm gì con?

- Nó sờ vào ngực con. Thằng này mặc áo đen, sọc trắng. Hình nó có trên clip ấy.

Vậy con vào clip trích hình nó ra để xem là thằng nào.

- Vậy để rồi con gửi cho bố.

Khất các bạn nhé. Khi nào cháu chuyển ảnh cho tôi, tôi sẽ mời các bạn xem mặt nó.

.26/9/2013

Bà Nhung chuyện Nguyễn Phương Uyên bị tấn công và bị áp giải.

VRNs(26.09.2013) – Bình Thuận – Bà Nguyễn Thị Nhung cho biết quyết định thi hành án dành cho sinh viên yêu nước Nguyễn Phương Uyên có hiệu lực từ ngày 25.09.2013. Bà và Phương Uyên có kế hoạch trở về Bình Thuận đúng tối 25.09.2013, nên hoàn toàn không có gì sai luật.

Như tin chúng tôi đã loan, tối hôm qua, khi anh Phạm Bá Hải, bà Dương Thị Tân, bà NGuyễn Thị Nhung, nữ sinh Nguyễn Phương Uyên, anh Lê Quốc Quyết và một vài người khác đang ở trong nhà blogger, cựu chiến binh, Nguyễn Tường Thụy thì công an đã đập cửa và xông vào bắt mọi người đi.

Bà Nhung cho VRNs biết: "Tôi và bé Uyên bị đưa đi một nơi rất xa theo hướng về đền Hùng. Họ đưa chúng tôi vào một đồn công an có tên là Đại Áng, Thanh Trì. Tại đây tôi thông báo cho họ biết chuyến bay của tôi và yêu cầu họ phải cho chúng tôi về cho kịp chuyến, nếu không, họ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn".

Sau đó, bà Nhung kể, họ đưa hai mẹ con đến sân bay Nội Bài và tống lên máy bay. Bà Nhung cũng cho biết, tư trang của bà bị công an cướp (không lập biên bản gì cả). Bà Nhung và Phương Uyên bị ép lên máy bay trong lúc người không có tư trang, không có tiền bạc, chưa kịp ăn tối. Họ bảo hai mẹ con tự về Sài Gòn rồi về Bình Thuận. Bà Nhung nói với họ: "Chúng tôi không thể về như vậy được". Lúc đó có điện thoại của những người thân bên ngoài gọi vào. Bà Nhung và Phương Uyên quyết định không rời Hà Nội trong tình trạng bị công an ăn cướp như vậy.

Tức khắc công an mặc sắc phục, an ninh thường phục xông vào đánh hai mẹ con. Phương Uyên bị đánh rất nhiều (có người chụp được các hình Phương Uyên bị đánh, chúng tôi đang lien lạc để nhận hình. Khí có chúng tôi sẽ cập nhật ngay). Bà Nhung nói: "An ninh rất côn đồ và mất dạy". Bà cũng cho biết các nhân viên của sân bay thì chỉ làm cầm chừng theo lệnh công an, nhưng rất đúng mực, chỉ có công an là côn đồ, đánh người không thương tiếc.

Hai tay Phương Uyên đều lưu lại dấu đỏ bầm do bị công an đánh tại sân bay Nội Bài

Hai tay Phương Uyên đều lưu lại dấu đỏ bầm do bị công an đánh tại sân bay Nội Bài

Sáng nay, bà Nhung và Phương Uyên bay chuyến bay sớm vào Sài Gòn, sau đó công an bộ đã áp giải Phương Uyên về địa phương.

 Phương Uyên bị đánh đỏ cổ và gót chân trái, con chân áp cái bị chảy máu

Phương Uyên bị đánh đỏ cổ và gót chân trái, con chân áp cái bị chảy máu

Bà Nhung cho VRNs biết: Khi về tới địa phương, đã có sẵn khoảng 300 người lao tới vây quanh hai mẹ con. Họ là công an xã, huyện, tỉnh và bộ và đủ thành phần khác. Cuộc huy động nhân lực đông như vậy cũng chỉ để tống đạt quyết định thi hành án. Theo đó, sinh viên yêu nước bị buộc thi hành án tại địa phương và bắt đầu có hiệu lực từ ngày 25.09.2013. bà Nhung giải thích them: "Ngày hôm qua chúng tôi về, theo chương trình, vẫn trong ngày 25, tức không có vi phạm gì, tại sao công an lại bày trò cưỡng chế áp giải?"

Ngón cái chân bên phải bị dập và chảy máu

Ngón cái chân bên phải bị dập và chảy máu

Sau khi xong việc của Phương Uyên, công an trao trả túi xách cho bà Nhung. Túi mà họ đã cướo ở sân bay Nội Bài khuya hôm qua. Họ yêu cầu bà Nhưng nhận túi xách, mà không chịu mở ra cho bà xem trong túi có gì, có đúng là tư trang của bàkhông. Do đó bà cương quyết không nhận lại túi. Bà nói với công an: "Phải mở ra để tôi con trong túi có những tài sản gì của tôi thì tôi lấy, còn tôi không tự tay mình mở túi và nhận đó là túi của mình khi không biết trong đó có thể đã bỏ thêm gì đó vào. Các ông bỏ ma túy vào đó rồi bắt tôi hả?"

Chị bỏ tui lai, hai mẹ con đi bộ từ UBND xã về nhà!

Phương Uyên từ tối qua đến giờ (19:30, ngày 26.09) mới được ngủ yên

Phương Uyên từ tối qua đến giờ (19:30, ngày 26.09) mới được ngủ yên

(Ngoài ra còn một vài tấm hình bị đánh để lại dấu vết nặng ở lưng của Phương Uyên, nhưng đó thuộc về chổ kín đáo của thiếu nữ, chúng tôi xin không công bố).

Trong phiên tòa sơ thẩm diễn ra tại Long An, ngày 16.05.2013, nữ sinh Nguyễn Phương Uyên đã bị kết án 6 năm tù giam và 3 năm quản chế. Ba tháng sau, cũng tại Long An, phiên tòa phúc thẩm đã tuyên án Nguyễn Phương Uyên 3 năm tù, cho hưởng án treo, 52 tháng thử thách và 3 năm quản chế. Theo một số luật sư, một người bị án treo thì không bao giờ bị hình phạt bổ sung là quản chế, nhưng không biết căn cứ vào luật nào, mà Tòa án tối cao lại gán cho nữ sinh Nguyễn Phương Uyên 3 năm quản chế.

 Bà Nhung bị đánh vào đầu và trán

Bà Nhung bị đánh vào đầu và trán

Phiên tòa phúc thẩm, nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên đã nói với các thẩm phán về tội mà họ gán cho cô: Tôi chống đảng cộng sản, không chống dân tộc, các ông đừng đánh đồng.

6

Theo facebooker's Luật sư nhân quyền: "Trong hơn một tuần Phương Uyên đã đi thăm miền Bắc với sự giúp đỡ của anh Phạm Bá Hải. Phương Uyên đã được đi Hải Phòng, thăm vịnh Hạ Long, đền Hùng và một địa danh tại Hà Nội. Trong thời gian tại Hà Nội, Phương Uyên đã được các cơ quan ngoại giao quốc tế thăm hỏi, như đại diện của Sứ quán Anh, Hoa Kỳ, Thụy Điển, CHLB Đức, G4 gồm Thụy Sĩ, New Zealand, Canada ( Na Uy bận công tác). Đại diện các cơ quan ngoại giao đều bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với những hành động và những phát biểu dũng cảm của Phương Uyên trước tòa. Một cơ quan ngoại giao đã hứa tìm trường và học bổng cho Phương Uyên đi du học".

PV. VRNs

Vụ án Thanh Trì 25/9/2013 (III)

IIII. CHÚNG TÔI KHÔNG NÓI CHUYỆN PHÁP LUẬT VỚI CHỊ

"Công an không nói chuyện luật pháp thì nói luật rừng à? –Nguyễn Thụy Trang.

Mọi ghi chép trong vụ án này, tôi không sắp xếp theo trật tự thời gian mà theo những thông tin nóng hoặc những chuyện mà bạn đọc chưa biết tới. Những thông tin trên mạng, bạn đọc đã biết nên tôi chỉ điểm qua cho dễ hình dung.

Tôi là người bị bắt cuối cùng. Như vậy sau khi 10 bị bắt đi thì đám công an lẫn côn đồ hoàn kiểm soát nhà tôi, nghĩa là nhà tôi đã bị cướp, chúng đã thay tôi làm chủ. Chúng không cho ai vào nhà, hoặc ai vào thì phải được sự đồng ý của chúng.

Phần này do con gái lớn tôi kể. Vợ chồng tôi sinh 3 con, 1 trai và 2 gái. Tôi dùng luôn tên mình làm tên đệm cho cháu, với con trai thì đặt cùng tên đệm với bố. Tôi đặt tên con như thế, ngoài tình yêu dành cho con, còn có lý do là muốn các con sống phải có nhân cách, sống theo đạo lý, lý tưởng của bố. Hiện con gái út ở với vơi chồng tôi còn 2 cháu lớn ở nơi khác.

Con gái cả tôi là Nguyễn Thụy Trang, đã tốt nghiệp cao học ở Hàn Quốc. Câu chuyện dưới đây tôi ghi theo lời kể của cháu về chuyện xảy ra sau khi cả nhà tôi bị bắt đi

 (tôi thay đỏi đại từ "con" sang "tôi" để bạn đọc tiện theo dõi:

Tôi đang ngồi ăn cơm dở thì thấy cái Ngọc Anh (con chú ruột tôi) gọi điện khóc khóc, mếu mếu bảo "Chị ơi mấy chục thằng công an và bọn đầu gấu xông vào nhà chị bắt bác Lân đi rồi. Bác Thụy nó chưa bắt. Bác Lân vừa dúi chìa khóa cho em thì 4-5 thằng xông vào bẻ tay em ra sau cướp mất rồi chị ạ". Tôi hốt hoảng thế chị Châu đâu, bác Thụy đâu?, nó nói bọn nó chặn cửa em không biết.

Lập tức, tôi với bác Bích (là chị ruột mẹ Lân tôi) đi taxi đi xuống. Lúc này mưa rất to nên gọi mãi mới có xe.

Tôi về đến nhà thì thấy nhiều thằng canh cửa. Nó không cho tôi vào. Tôi bảo:

- Nhà tôi, tại sao lại không cho tôi vào?

Nó hỏi:

- Chị tên là gì?

Tôi nói tên rồi hỏi, có cần đọc chứng minh thư, địa chỉ luôn không?

Tôi hỏi:

-  Tại sao các anh lại tụ tập ở nhà tôi đông thế này? Bố mẹ tôi đâu? Em tôi đâu?

Nó bảo mời chị vào nhà chúng tôi trình bày.

Vào nhà tôi thấy ông Quyết phó cụm dân cư, một người mà chúng nó bảo là bạn của bố tôi, sau này tôi mới biết là chú Đinh Văn Thi.

Tôi hỏi tại sao các anh tụ tập ở nhà tôi mà người nhà tôi lại không có ai cả thì chúng nó chỉ ông kia bảo đây là bạn bố chị, bố chị biết anh này Tôi bảo tôi không biết, đây không phải người nhà tôi.

Lúc này, tôi vô cùng lo lắng cho bố mẹ và em Châu tôi. Tôi hỏi:

- Bố mẹ tôi đâu? Em tôi đâu?

- Chúng tôi đã "mời" về trụ sở làm việc

- Bố mẹ tôi tội gì mà các anh bắt về trụ sở?

- Bọn tôi kiểm tra hành chính, bố chị không hợp tác chửi bới chống đối.

- Thế các anh kiểm tra hành chính, các anh có giấy tờ không?

Nó bảo: có (sau tôi biết là thằng này nói láo, chứ làm gì có giấy tờ nào)

Tôi lại hỏi:

- Vậy tôi hỏi các anh, các anh bảo bố tôi chống đối, chửi bới các anh, các anh mời về trụ sở, tất nhiên tôi không tin vì bố tôi không làm điều gì sai pháp luật,  thế mẹ tôi, em tôi có chửi bới các anh ko

Nó bảo, mời về là có lý do, có thể là làm chứng hay vấn đề khác

Tôi hỏi lý do gì, nó cứ loanh quanh

Tôi nói một hồi:

- Ừ, thì cứ cho có lý do đi, các anh "mời" có được sự chấp thuận của em tôi không? Mai em tôi vào học rồi, nó không tội gì mà các anh bắt nó đi như thế. Các anh tính làm sao? Nếu như các anh bảo là mời, thì phải có sự đồng ý của người được mời, em tôi về nó bảo là không đồng ý thì lúc đấy các anh có chịu trách nhiệm không?

Các anh bảo mời, vậy hiện nay bố mẹ tôi cũng bị các anh "mời" rồi, tôi hiện tại là người đại diện pháp luật hợp pháp của bố mẹ tôi, của em tôi. Tôi yêu cầu được biết các anh đem bố mẹ tôi và em tôi đi đâu.

Một thằng nói, liệu em chị có đồng ý cho chị làm đại diện pháp luật không? (thằng này là thằng Khoa, trưởng công an xã thì phải)

Tôi nói:

- Muốn biết em tôi có đồng ý hay không thì phải liên lạc được, giờ các anh bắt hết đi rồi. Yêu cầu anh cho tôi liên lạc với em tôi.

Nó không nói được, trả lời cùn rằng tôi không phải giải thích với chị.

Một thằng mặc thường phục nó bảo thằng kia: "Không phải nói chuyện với con này"

Tôi nghiêm giọng:

- Anh gọi ai là con? Anh có phải là công an không?

Nó không dám nhận, bảo không phải. Tôi tóm luôn lấy:

-  Anh không phải là người có chức trách, yêu cầu ra khỏi nhà tôi.

Một thằng nhả ra một câu ngu như lợn:

-  Đây là nhà bố chị, không phải nhà chị.

Các anh bắt hết bố mẹ và em tôi đi rồi, tôi là người thừa kế hợp pháp, tôi có quyền cho ai vào nhà, có quyền đuổi người không có chức trách ra.

Đuối lý, một thằng yếu ớt chữa, bảo thằng này là dân phòng

Tôi nói:

-  À, dân phòng hả? Cũng là đại diện cho chính quyền, chính quyền gọi dân là con này con nọ cơ đấy. Tôi yêu cầu anh kia xin lỗi tôi.

Thằng kia nhơn nhơn ra bảo là nói không có ai nghe mà cũng đòi nói

Tôi đành dạy chúng:

- Con người ta sai thì phải biết xin lỗi, sai mà không biết xin lỗi thì không phải là con người mà là con khác.

Nghe tôi nói thế, thế nó lỉnh ra ngoài cửa.

Xong, bọn chúng lập biên bản kiểm tra hành chính, ghi tên bố tôi.

Tôi bảo: ơ hay, các anh lập biên bản hành chính, ghi tên bố tôi thì phải có bố tôi có mặt, nếu bố tôi không có mặt thì lúc đấy các anh mới được tự ý ký với nhau. Giờ các anh bắt bố tôi đi rồi, các anh tự ghi với nhau là làm sai quy trình thủ tục

Một thằng mặc thường phục vào bảo bọn tôi tự biết quy trình, thủ tục

Tôi hỏi:

-  Anh là ai? Anh có chức phận gì?

Nó trả lời, nó là công an huyện

Tôi nói:

- Anh là công an, anh mặc thường phục tôi yêu cầu anh cho tôi xem thẻ ngành.

Nó bảo tôi chỉ cho chị nhìn, không cho chị xem

Nó chìa ví ra, thấy cái mặt sau của thẻ (mặt không có tên)

Tôi nói tiếp:

-  Các anh làm việc với dân phải chào theo điều lệ, cho xem thẻ ngành gồm họ tên đầy đủ

Bí quá, nó nói cùn:

-  Chúng tôi không nói chuyện luật pháp với chị

Tôi nói:

-  Ơ, công an không nói chuyện luật pháp thì nói luật rừng à?

Nó bảo chị nói nhiều, làm cản trở việc chúng tôi lập biên bản, tức là cản trở người "thi hành công vụ".

Một thằng dọa:

- Chị có thích bọn tôi mời về trụ sở luôn không.

Tôi thách:

- Thích thì cứ việc, đây chả sợ.

Thằng xưng là công an huyện bắt chú Thi xóa ảnh đi.

Tôi nói:

-  Ơ hay, sao lại xóa, công an làm việc chúng tôi có quyền quay chứ. Nó bảo quay phim chụp ảnh cá nhân phải xin phép. Tôi bảo, công an đi làm việc không phải cá nhân, dân có quyền quay. Dự thảo không được quay chụp công an làm việc bị chửi ê chề quá nên bỏ rồi, anh biết chứ?

Nó tức quá ko làm được gì. Lúc sau, thấy ồn ào ngoài cửa. Bạn bố tôi đến.

Tôi đi ra thì bọn nó cứ bảo thôi chị bầu bí ra làm gì, chị phải lo cho con chị.

Tôi nói:

- Tôi lo cho con tôi nhưng tôi lo cho bố mẹ tôi hơn, bố mẹ tôi sinh ra tôi, có tôi rồi mới có con tôi, giờ tôi không biết bố mẹ tôi sống chết thế nào.

Nói rồi tôi lao ra cửa, tôi nói to với mọi người:

-  Cháu là con bố Thụy. Cháu mời tất cả mọi người vào nhà.

Qua tiếp xúc với chúng, tôi thấy mất dạy nhất thằng Khoa trưởng công an xã Vĩnh Quỳnh và thằng mà nó bảo là dân phòng.

Cái Ngọc Anh kêu bọn nó cướp chìa khóa em lằn hết cả tay

Sau đó tôi thấy mẹ tôi, em Châu với cô Tân về. Châu thì đi chân đất, còn cô Tân chân đất chân dép.

Cuối cùng thì đám công an lẫn côn đồ cũng rút đi. Mẹ tôi, cô Tân cùng bạn bè của bố tôi ra nơi giam giữ đòi bố tôi và các chú.

 Phản đối bắt người phi pháp

Phản đối bắt người phi pháp

17/9/2013