Thư gửi các bloggers, những người yêu nước, những công dân có tự trọng dân tộc và tự trọng của con người nói chung.
Hiện nay cô Phương Bích, một người rất tích cực đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược hai mùa hè qua, bị nhà cầm quyền phường Dịch Vọng, quận Cầu Giấy, Hà Nội đưa vào diện "giáo dục tại phường". Đây là một việc làm hết sức sai trái:
1. Vi phạm hiến pháp và pháp luật.
2. Về mặt đạo lý, là việc làm nhục người yêu nước.
3. Đi ngược lợi ích dân tộc và có lợi cho nhà cầm quyền Trung Cộng, kẻ đang ráo riết tìm cách thôn tính Việt Nam.
Chẳng lẽ nhà cầm quyền giáo dục người yêu nước để trở thành người bán nước?
Mong các bloggers, mong những người yêu nước, mong những công dân có tự trọng dân tộc và tự trọng của con người phản đối mạnh mẽ việc làm sai trái trên. Thiết nghĩ vũ khí của chúng ta là lẽ phải và công luận. Nhà cầm quyền sẽ phải chùn tay một khi cái sai trái, lố bịch của họ bị vạch mặt.
Kính mong
Đào Tiến Thi
* * *
Kính gửi anh Đào Tiến Thi và các blogger.
Mấy hôm nay, đọc tin về chị Phương Bích, tôi thấy máu mình sôi lên vì những hành động của cái gọi là "chính quyền và đoàn thể" phường Dịch Vọng:
- Cố tình vi phạm pháp luật (nhân danh "pháp luật" mơ hồ vô căn cứ và bất cập)
- Cố tình vi phạm quyền con người và quyền công dân (lặp lai vụ chị Hằng)
- Cố tình vi phạm nhân tính (chị Phương Bích đang phải chăm lo nuôi dưỡng cha già ốm yếu) để thực hiện kế hoạch hãm hại người yêu nước, cụ thể là định đưa chi Phương Bích đi "cải tạo" (trước là ở cơ sở, sau đó có thể suy thoái thành đi Thanh Hà chưa biết chừng).
Đề nghị các bạn có cách nào đó để túc trực với chị Bích hàng ngày.
Phường Dịch Vọng là nơi có mấy trường Đại học. Nhưng xem ra những trí thức trẻ ở đó đã bị ru ngủ hoặc bị đe dọa không hành động hết để bảo vệ người lương thiện.
Có sáng kiến gì có thể tham gia được, tôi xin góp.
Phạm Toàn
* * *
Hà Nội ngày 15 tháng 9 năm 2012
Kính gửi Ông chủ tịch Ủy ban nhân dân Phường Dịch Vọng.
Tôi là Đặng Hạ, là bố đẻ của đối tượng Đặng Bích Phượng, người vừa có quyết định phải chịu sự giáo dục tại phường do ông quản lý.
Thưa ông, thoạt đầu khi biết tin UBND phường có quyết định áp dụng biện pháp giáo dục với con mình, tuy chưa nhìn thấy măt mũi quyết định này ra sao, nhưng cả đêm qua, một người cha đã sống đến 90 năm tuổi đời như tôi, lần đầu tiên mất ngủ vì cảm thấy hổ thẹn khi đã không giáo dục nổi con, khiến chính quyền phường phải đứng ra giáo dục thay tôi.
Con gái tôi tuy đã năm mươi ba tuổi, đã ở cái tuổi tri thiên mệnh, nghĩa là ở tuổi đã biết được mệnh giời, nhưng bấy lâu nay con gái vẫn sống cùng tôi. Nếu tôi không đau ốm bệnh tật, hẳn tôi đã có thể đại diện cho gia đình ra họp tại phường theo lời mời, để biết được con gái mình ở tuổi này, còn thiếu giáo dục như thế nào.
Làm cha sao không hiểu tính con? Những gì con tôi làm đều kể cho tôi nghe, không phải bênh con, nhưng tôi tin con tôi là người trung thực. Con tôi là người sống thế nào, có bà con chòm xóm biết.
Khi tôi tỏ ra lo lắng, con tôi từng hỏi tôi một câu thế này:
- Tại sao ngày xưa bố đi làm cách mạng?
- Tôi trả lời: vì phát xít Nhật tàn ác với dân mình quá!
Con tôi lại hỏi:
- Vậy bây giờ nhà cầm quyền Trung Quốc cũng tàn ác với dân mình quá, bố bảo con nên làm gì?
Quả thật trước câu hỏi đó, tôi không biết trả lời như thế nào cho đúng với lương tâm mình.
Thưa ông chủ tịch (mặc dù tuổi đời của ông còn ít hơn tuổi đảng của tôi nhiều), cả đời tôi đi làm cách mạng, tham gia hoạt động từ khi cách mạng chưa thành công, hẳn cũng có nhiều điều sai sót. Nhưng tôi có thể tự đánh giá bản thân, rằng mình đã sống một cuộc đời trong sạch và ngay thẳng, không làm điều gì phải hổ thẹn với lương tâm.
Tôi đã dạy dỗ con cái mình cũng phải sống trong sạch và ngay thẳng, không được làm điều gì để cha mẹ, ông bà, tổ tiên phải tủi nhục. Và tôi nghĩ con gái tôi đã làm được điều đó. Ngay cả khi con gái tôi hai lần bị bắt, vì bị cho là gây rối trật tự công cộng, tôi vẫn không tin điều đó là có thực. Bởi với bản tính ưa sống khép kín của một phụ nữ ngoài 50 tuổi như con gái tôi, việc ra ngoài để gây rối trật tự công cộng thật là điều thật khó tin.
Tôi vẫn tâm niệm một điều, nhà nước ta là một nhà nước pháp quyền. Mọi người sống trong xã hội này, bất kể là dân thường hay cán bộ nhà nước đều phải sống và làm việc theo hiến pháp. Tôi tin con gái tôi đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược là thật, nghĩa là thực hiện quyền biểu tình mà hiến pháp đã cho phép, chứ không phải đi gây rối rối trật tự công cộng như những kẻ côn đồ.
Với tâm tư của một người cha đã 90 tuổi đời, xin ông cho biết, nếu như theo quyết định này, tôi cần phải giáo dục lại con tôi như thế nào? Vì tôi còn sống đây, lại không giáo dục nổi con mình, để cho chính quyền phường phải giáo dục thay tôi thì đó là điều khiến tôi vô cùng xấu hổ. Tôi đã đọc cái nghị định mà chính quyền lấy làm căn cứ để ra quyết định giáo dục con tôi, tôi thực sự không biết phải giáo dục con tôi về việc gì, nên mạo muội hỏi ông chủ tịch phường, xin được ông chỉ bảo cho thì tôi rất lấy làm cảm ơn.
Cuối thư, xin chúc ông mạnh khỏe, để phục vụ nhân dân, phục vụ tổ quốc.
Kính thư,
Đặng Hạ
Bố đẻ của đối tượng Đặng Bích Phượng
Lão thành Cách mạng
90 năm tuổi đời – 67 năm tuổi Đảng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét