Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Đào Tiến Thi : Đọc Chủng diệt dự ngôn, khóc cùng cụ Phan

Nguồn nguyentuongthuy

Đào Tiến Thi

Cách đây hai tuần tôi đã nhỏ một giọt máu oan cừu cho tấn thảm kịch mất nước đang diễn ra hiện nay.

Rồi những muốn tạm quên đi nỗi ưu phiền, tôi đi nghỉ mát ít ngày tại một thị xã ven biển Trung Bộ (sẽ kể chuyện này sau). Tạm quên đi những chuyện trên quần đảo Hoàng Sa, nơi nhà cầm quyền Trung Cộng đang linh đình bầu bán thị trưởng, bầu bán hội đồng này ban bệ kia, xây khách sạn đón khách du lịch, xây nhà tù giam giữ ngư dân Việt Nam. Tạm quên đi 30 chiếc tàu đánh cá Trung Cộng đang cày ngang cày dọc trên vùng biển Trường Sa, khi họ chẳng cần nghĩ có đánh được con cá nào không mà chỉ cốt thỏa cái "Giang hồ quen thói vẫy vùng" của họ trước con mắt một "người em" đã hết lòng vì đại ca. Và tất nhiên cũng tạm quên đi những lời phỉ báng của truyền thông chính thống đối với bọn "phản động" trong đó có mình.

Khi tạm quên đi những chuyện ấy thì thấy "cuộc đời vẫn đẹp sao". Đặc biệt, dân cán bộ nhà nước, dân làm ăn rủng rỉnh đồng tiền, đi nghỉ mát là một dịp cho những "Cuộc say đầy tháng trận cười suốt đêm". Thấy mình không biết tận hưởng cuộc đời ngắn ngủi này, mà cứ trằn trọc mãi những quốc gia, lãnh thổ, dân tộc, đồng bào,… thì cũng điên điên hay là ngu ngu.

Nhưng khốn nỗi, cái công việc của tôi là suốt ngày ngồi trước màn hình máy tính để "nhặt sạn" và kiểm chứng lại những tư liệu nào thấy "gờn gợn" trong các bản thảo gửi đến. Làm lâu mệt mỏi, buồn tẻ, làm sao mà không "clích" một cái để thư giãn. Và thế là bao nhiêu chuyện nhức nhối lại bày ra. Cách đây mấy hôm là tin Trung Cộng chuẩn bị tập trận bắn đạn thật ngay gần quần đảo Trường Sa. Và hôm nay là tin Trung Cộng chuẩn bị đưa 8996 chiếc tàu cá đổ ra "ngư trường Tam Sa" (khu vực Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam). Lại hôm nay… cứ thế… hôm nay[1]

Thôi thì bây giờ cứ để cho Đảng và Nhà nước lo thôi. Chứ biết làm sao.

Trong lúc thẫn thờ vơ vẩn, nhìn lên tủ sách, bỗng thấy quyển Chủng diệt dự ngôn của cụ Phan Bội Châu, đọc lại thấy cảm động hơn mọi lần, có lúc ứa nước mắt. Xin giới thiệu ít đoạn cùng bạn đọc.

CHỦNG DIỆT DỰ NGÔN

(Lời dự đoán về sự diệt chủng)

Lời mở múi[2]

Hai chữ "chủng diệt" thường thấy ở trong pho tự điển của các nước dã man. Thổ nhân ở châu Mỹ, Hắc Phồn ở châu Phi, cho đến nước Chiêm Thành, ở nước ta thuở xưa đều đã thành ra một pho tự điển riêng của họ, từ đầu suốt đuôi chỉ có hai chữ đó. Mà pho tự điển ấy của nước ta, bây giờ cũng có lẽ rày mai xuất bản.

Than ôi! Con Hồng cháu Lạc cha Rồng mẹ Tiên trót 4000 năm, thường tự khoe mình là nòi thần giống thánh, mà bỗng chốc in hai chữ "chủng diệt" vào trong pho tự điển của nước mình, và cũng để thêm mấy câu "điếu cổ điệu vong" cho những người thi nhân văn sỹ ở trong thế giới. Chúng ta nghĩ đến đó, muốn nói mà ghê răng rút lưỡi, muốn viết mà run tay giật mình. Thế thời không nói được sao? Không viết được sao? Không! Không! Ta cố nói, cố viết. Thí như người đã già, già thời bệnh, bệnh thời chết. Ta đâu kiêng nói chết mà thần chết có nể ta đâu!

Nhưng không phải, hễ người bệnh mà biết chữa, thầy đã hay, thuốc đã tốt, phương pháp lại tinh thông, người trong nhà điều hộ bệnh cũng lại đồng tâm đồng lực, thời dầu có ma lự đến thế nào cũng phải tìm đường xa lánh! Đó là việc rất thường, không lấy gì làm lạ. Chỉ có việc lạ thứ nhất là một hạng người bị bệnh đã lâu năm, ngũ quan, bách hài từ đầu đến gót, chốn nầy thời vi trùng, chốn kia thời lưu độc, chu thân tất thảy là uy quyền của ma bệnh. Mà khốn khổ thay! Thầy thăm mạch đã không, thầy bốc thuốc cũng không, người điều hộ cũng không ráo! Chẳng những thế, và lại ăn rặt đồ độc vị sát nhân; ở rặt ở những chốn không khí ô trọc, còn hãy trầm mê bất tỉnh, nhận giặc làm cha, ngày ngày ở trước bệnh ma, khấn vái lầm thầm, cầu đức ma bệnh thương mình chút đỉnh! Thế mà không chết, có lẽ nào!

Chao ôi! Trời ôi! Từ đây về sau, chầy nữa 30 năm, hoặc 40 năm, chóng ra nữa 8 năm hoặc 10 năm, người ta nếu cứ ngu si thế mãi, bệnh phu ta nếu cứ nằm ý thế mãi, thế lực bệnh ma nếu cứ thánh thần thế mãi, thời chỉ có thấy hai chữ "chủng diệt", chỉ có thấy ở trong pho tự điển riêng của nước ta, không còn nghi ngờ gì nữa. Bấy giờ tôi không nói chủng diệt, mà chủng chắc cũng diệt mà thôi. Tôi còn kiêng gì mà không nói: Vậy tôi có bản sách "Chủng diệt dự ngôn".

CHƯƠNG THỨ CHÍN

BẢO CHỦNG TRƯỜNG CA

(Bài ca dài bảo vệ nòi giống)

Tôi viết tám chương trên kia, tôi mới đoái lại tình hình đồng bào trong nước, càng bắt tôi ruột héo như dưa, lòng đau như cắt, tôi muốn viết nữa mà không biết viết gì! Tôi muốn nói nữa mà không biết nói gì! Quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu: Chủng ta tất diệt! Chủng ta tất diệt! Thế thời nói mà chi nữa! Viết mà chi! Dầu nói ra nữa, dầu viết ra nữa, thời chủng cũng diệt. Thời không viết nữa, không nói nữa có lẽ phải hơn.

Nhưng mà khổ thay! Tôi vẫn còn sống, mà chủng ta cũng chưa tới ngày diệt, Tôi có lẽ ngồi yên được sao? Âu có một phép. Phép gì? Phép khóc. Tôi khóc đã gần 30 năm mà nước mắt tôi vẫn không hiệu lực, thế thời tôi khóc cũng đủ, âu là tôi hát. Người xưa có câu "Trường ca sỹ đương khốc" nghĩa là tiếng hát dài để thay tiếng khóc. Vậy tôi hát, hát cho bạt quan triều đình, cho vang động đất, cho rung rinh trời. Vậy tôi có mấy bài ca như sau nầy:

Bài hát thứ nhất

THAN NÒI GIỐNG TA

Giống người thảy giời cha đất mẹ

So mình cùng Âu Mỹ khác gì đâu?

Cớ sao mình thời liệt nó thời ưu?[3]

Nghĩ nông nỗi càng đau vì nông nỗi!

Trời đâu ta? Nghểnh đầu thử hỏi?

Giống mình mà liệt bại có oan không?

Bốn nghìn năm dòng dõi Tiên Rồng.

Tầng võ liệt, văn công in cựu sử

Trưng, Triệu hai bà gan nướng nữ

Hán, Ngô mấy lũ khiếp người Nam.

Nước Tây Hồ còn lấp lóe bóng gươm

Đá Thanh Hóa hãy sàm nham đầu ngựa!

Tài khăn ướm cũng tung hoành vương bá,

Khí râu mày mà hèn hạ quyết không không!

Giáo đâm Hồ gớm sức anh hùng

Cờ dựt nước ghê công thần võ.

Tay Trần Thánh và vua Lê Thái Tổ

Chém cha quân thù lỗ dám ngo ngoe!

Nguyên đứt đuôi; Ngô cũng ngúp đầu về,

Thôi đất Việt chớ hề mày lóc lẻm

Lò tinh tú đúc nung còn mạnh lắm!

Giặc Hán – Thanh mày dám nếm gươm chơi,

Sấm xuân một trận vang trời!

Vua Quang Trung tới, giặc lui cõi người.

Tôn Sĩ Nghị vẫn người tham bạo,

Đụng tay mình nên vứt giáo quăng gươm.

Cha ông mình lừng lẫy giữa trời Nam

Biết bao thằng hổ mãnh lang tham

Tha hồ trục trục đam đam cùng hết phép.

Xưa đại dũng sao nay tiểu khiếp

Liếc giang sơn e có nhịp hoàn hồn.

Trăm năm tính cuộc vuông tròn

Còn trời, còn biển, còn non, còn mình.

Còn trí tuệ tâm linh in thuở trước,

Chân ngày sau xin nối bước người xưa.

Trai anh hùng và cùng gái anh thư

Gánh dòng họ quyết vai ta cất nổi.

Cứu quốc vô công là hữu tội

Lanh tay khởi cử mới hồi sinh

Khóc than tỏ mối tâm tình,

Lại xin các chị các anh nghĩ giùm.

Lời kết

"Nhưng mà khổ thay! Tôi vẫn còn sống, mà chủng ta cũng chưa tới ngày diệt, Tôi có lẽ ngồi yên được sao? Âu có một phép. Phép gì? Phép khóc".

(Phan Bội Châu)

Bìa 1 sách "Chủng diệt dự ngôn"

Bìa 4 sách "Chủng diệt dự ngôn"

Những ngày này, tôi (Đào Tiến Thi) cũng đang khóc đây. Tôi khóc cho đất nước tôi. Chắc nhiều bạn cho là tôi hèn yếu. Con voi già oanh liệt Phan Bội Châu cũng còn có lúc phải khóc huống hồ tôi. Nhưng nếu tiếng khóc của tôi làm động lòng được mươi người đang vui vẻ trẻ trung kia thì tôi thấy cũng có ích rồi. Và tôi mong có nhiều người khóc như tôi.

ĐTT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét