Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Nhái Bén - Ngỡ ngàng, bần thần vui sướng, cảm xúc đến vỡ òa khi đọc bài thơ của GS Tương Lai

Nguồn hailuablog

Nhái Bén

Image

Ảnh: những giọt nước mắt mặn nhất trong đời (internet)

Có lẽ ai trong đời cũng có những lúc vỡ òa cảm xúc vui sướng khi mà điều mà chúng ta chờ đợi mỏi mòn, chờ đợi quá lâu, lắm lắm rồi, rồi tuyệt vọng, rồi ê chề bẽ bàng nhận ra rằng bản thân ta đang ảo tưởng….Thế rồi, nó lại đến, hồn nhiên, bất ngờ như những cái nắm tay siết chặt, như những bát cháo nóng hổi khi bụng đói trong mùa đông…..Có lẽ hôm nay, ngày mà Nhái Bén khóc, những giọt nước mắt cứ thế rơi lã chã, nức nở vỡ òa, những giọt nước mắt của niềm tin được lấy lại (dù chỉ ít ỏi thôi) cũng làm Nhái hạnh phúc….Những giọt nước mắt chưa bao giờ mặn hơn thế nữa…..

Trí thức luôn là đầu tàu, dù các hình thái xã hội có thay đổi và được thay thế nối tiếp nhau, người ta cũng không thể phủ nhận vai trò của giới trí thức. Họ là động lực, là nguồn cảm hứng cho những cá nhân khác bởi vì họ luôn sở hữu những tri thức cao hơn mặt bằng chung của xã hội. Có lẽ vì thế mà chúng ta không hề khó hiểu khi có rất nhiều kẻ trí tuệ kém tấm nhưng vẫn được chính quyền VN dựng lên, choàng vào họ những bằng cấp, học hàm rồi trà trộn với giới trí thức để thực hiện chức năng làm cái loa phóng thanh, tuyên truyền cho mục đích ru ngủ/ngu dân. Dù đôi khi, những lời giáo huấn. định hướng là đần độn nhưng không phải ai cũng đủ tầm để nhận ra, và như thế, mục đích dùng những ngụy trí thức này trong việc bảo vệ chính quyền cũng có tác dụng và thành công của nó. Khi đó, giới trí thức chân chính phải lên tiếng, góp tiếng nói, phản biện để vạch ra những luận điểm lừa bịp. giả dối cho người dân biết….Thật nguy hiểm khi có quá nhiều ngụy trí thức lên tiếng mà những trí thức chân chính của chúng ta lại lặng im…..

Cái lô cốt, cái thành trì vững chãi nhất, là nơi cuối cùng mà Đảng Cộng Sản bám víu vào đó chính là "Học Thuyết Marx Lẹnin" Song hành với nó chính là một thể chế chính trị, Đảng CS Việt Nam, Đảng cầm quyền duy nhất theo hiến Pháp VN (thể hiện trong điều 4). Một điều lệ đến vô lý, cực đoan mà nó vẫn tồn tại, một điều lệ mà nhà cầm quyền vin vào đó để quy chụp, kết tội những ai có tiếng nói phản biện với những bản án nặng nề "chống phá chính quyền nhân dân".

Vậy thì, chính sự cự tuyệt của các Đảng viên chân chính, những con người đã từng một thời theo Đảng với cái lý tưởng mù quáng mà họ là người trong cuộc, vì quyền lợi của giai cấp mình nhưng có lẽ, trong tâm khảm của họ, tính dân tộc, sự an nguy, chủ quyền của đất nước được đặt cao hơn tất cả; sự cự tuyệt với Đảng có sức mạnh khủng khiếp, vạch trần những vô lý, giả dối, luận điệu sai trái với phép biện chứng duy vật lịch sử, vạch ra sự bất công và phơi bày cho nhân dân sáng tỏ. Không một lời kêu gọi xóa bỏ học thuyết Marx nào mạnh hơn lời đoạn tuyệt của những người Đảng viên cuối cùng này…..

Hỡi các bác Đảng viên ơi, nhân dân biết ơn các bác, lịch sử của dân tộc hơn 4000 năm này sẽ  xướng tên các bác như những người hùng, những con người can đảm các bác chính là những nhát búa cuối cùng nện vào thành lũy "vững chãi của Đảng CS" một học thuyết, một con đường mà thế giới đã đào mồ chôn sâu từ hơn 20 năm nay. Danh sách tên đầu tiên, Nhái xin xướng tên Giáo Sư Tương Lai, giáo sư của nhân dân Việt Nam.

Vẫn biết, chuyện gì tới sẽ tới, vẫn biết bánh xe lịch sử vẫn không ngừng quay, thế nhưng chính các bác, các bác có biết điều đó không- là chất xúc tác cực mạnh, là cú hích ngoạn mục để bánh xe lịch sử của dân tộc này nhanh tiến về phía trước, đủ sức mạnh nghiền nát tất cả những vật cản dù cho nó cồng kềnh và sù xì đến cỡ nào.

Nghiêng mình chào đón các bác, những người con của dân tộc đã thực sự trở về với vòng tay của nhân dân.

Mời các bác xem bài thơ LIÊN KHÚC HỘI NGHỊ TRUNG ƯƠNG (http://anhbasam.wordpress.com/2012/10/15/lien-khuc-hoi-nghi-trung-uong/#more-78336)

Tác giả Nhái Bén gửi trực tiếp cho hailuablog

************

I bỏ luôn vào đây để tiện cho các lão 

LIÊN KHÚC HỘI NGHỊ TRUNG ƯƠNG

Dựa theo ca dao, Truyện Kiều, Chinh phụ ngâm và Cung oán ngâm khúc

GS Tương Lai

14-10-2012

Con kiến mà leo cành đa

Leo phải cành cụt leo ra leo vào

Con kiến mà leo cành đào

Leo phải cành cụt leo vào leo ra

Rồi liều leo tận Cu Ba

Giảng dăm ba chữ, đồng ra đồng vào

Mác cùn lê gãy chẳng sao

Phiđen nghe hết thở phào, bắt tay

Rằng hay thì thật là hay

Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào

Đâu có phải chuyện tầm phào

Bài ra thế ấy vịnh vào thế kia

Cứ trong thực tế mà suy

Lý luận hổ lốn chẳng ghi được gì

Thôi thì thôi, cũng chiều lòng

Cũng cho khỏi lụy trong vòng bước ra

Bảo Raun lấy xì gà,

Thay tiền nhuận bút làm quà cho dzui

Nghĩ đời mà ngán cho đời

Đa đoan chi lắm cho trời đất ghen

Tiếc thay nước đã đánh phèn

Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần

Braxin bà Tổng ngại ngần

Đã xoay đến thế còn vần chưa tha

Lỡ từ lạc bước bước ra,

Cái thân liệu những từ nhà liệu đi

Rằng sao chẳng ý tứ gì

Cho tao mất mặt tội thì tại ngươi

May mà có chuyến khứ hồi

Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma

Phải rằng nắng quáng đèn lòa

Buôn xa một chuyến hóa ra bẽ bàng

Ngỡ rằng Hội nghị Trung ương

Có vốn, có liếng coi thường được a!

Trăm năm năm trong cõi người ta,

Chữ Sang, chữ Dũng vốn là ghét nhau

Trải qua một cuộc bể dâu

Những điều trông thấy mà đau đớn lòng

Lạ gì lợi, ích, riêng, công

Tự phê sao được, phải xông vào đòi

Mặc cho ông tổng đôi hồi

Diễn văn diễn võ đứng ngồi không yên

Duyên đã may cớ sao lại rủi

Nghĩ nguồn cơn dở dói sao đang?

Vì đâu nên nỗi dở dang?

Nghĩ mình, mình lại cay càng thêm cay

…………

Trẻ tạo hóa đành hanh quá ngán

Chết đuối người trên cạn mà chơi

Lò cừ nung nấu sự đời

Bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương

Mười lăm buổi trung ương nhóm họp

Đít thì ngồi, trí để đâu đâu

Đường nước bước, sao cho êm ả

Đảng có còn, mình mới có ăn

Giấu mình, liều thuốc vạn năng

Hăng lên, cửa nát nhà văng tức thì

Cứ lắc gật sao cho đúng phép

Ghế vẫn còn, phép nước tính sau

Trọng Hùng như Rứa chẳng mau thì chầy

Cuộc thành bại hầu cằn mái tóc

Lớp cùng thông như thốc buồng gan

Bệnh trần đòi đoạn tân toan

Lửa  cơ đốt ruột, dao hàn cắt da

Gót danh lợi bùn pha sắc xám

Mặt phong trần nắng rám mùi dâu

Nghĩ thân phù thế mà đau

Bọt trong bể khổ bèo đầu bến mê

Nền lý luận nhện giăng cửa mốc

Sách mác lê gián nhấm canh dài

Đất bằng bỗng rắc chông gai

Ai đem nhân ảnh nhuốm mùi tà dương

Mồi phú quý dử làng thoái hóa

Bả vinh hoa lừa gã gian manh

Giấc nam kha khéo bất bình

Bừng con mắt dậy thấy mình tay không!

….

Xanh kia thăm thẳm tầng trên

Vì ai gây dựng cho nên nỗi này

Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy

Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu

Ngàn dâu xanh ngắt một màu

Trọng Sang Hùng Dũng ai sầu hơn ai?

Quyền họa phúc chúng tranh mất cả

Chút tiện nghi chẳng trả phần ai!

Cái quay búng sẵn trên trời

Mờ mờ nhân ảnh như người đi đêm

Mùi tục lụy đường kia cay đắng

Vui chi mà đeo đẳng cơ duyên

Cái gương nhân sự chiền chiền

Chở thuyền dân đẩy, lật thuyền cũng dân

Thế là mất sạch lòng dân

Bởi chưng kết quả về dần số không

Đa mang chi nữa đèo bòng

Vui gì thế sự mà mong nhân tình

Thôi thôi ngoảnh mặt làm thinh

Thử xem con tạo gieo mình nơi nao.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét