Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Dân Làm Báo : Đại ca Chém Gió đã có người kế vị (tân đại ca Hoàng Hữu (Vô) Phước)

Nguồn danlambao

Dân Làm Báo - Đại ca Chém Gió đã từ bỏ chốn giang hồ, một mình một ngựa theo gương Thánh Gióng bay về miền trời ơi đất hỡi nào đó để vui thú điền viên. Ngôi vị cao thủ đệ nhất võ lâm chém gió của đại ca tưởng không người thay thế. Cho đến ngày hôm nay. Trước sự chứng kiến của toàn thể cuần hùng cuốc hội, trước sự bàng hoàng kinh ngạc của quần chúng võ lâm, tân cao thủ chém gió hiên ngang xuất hiện. Bằng một bài kiếm có một không hai, chàng đã chính thức trở thành Tân Đại ca Chém Gió. Tân Đại ca có tên là Hoàng Hữu Phước. Từ giờ trở đi giang hồ phong là Hoàng Gió Đại ca.

Nếu ai theo dõi Tân đại ca kỹ càng thì mộng cao thủ võ lâm của đại ca không chỉ loanh quanh mơ màng lẩn quẩn ở trong cái ao làng Vê En Nờ. Trước đó, đại ca đã từng chém gió trong giấc mộng tàn cầu: 

"Để thực hiện kế Liên Hoành, việc đầu tiên phải làm – nhưng khó trở thành hiện thực – là Saddam Hussein phải cử tôi làm Đặc Sứ Toàn Quyền Extraordinary and Plenipotentiary của Iraq để tôi có uy thế gặp Tổng Thống Mohammad Khatami và Chủ Tịch Kim Jong Il, dùng khả năng hùng biện để bảo đảm đạt được sự đồng thuận của các vị này..." (1). 

Hai ông Ả rập đã thôi rồi lượm ơi, chỉ còn lại giáo chủ Kim sắp Jong nên ước mơ Đặc Sứ Toàn Quyền của đại ca xem như lượm ơi thôi rồi. 

Trong ước mơ vươn ra bể lớn, Hoàng Gió Đại ca cũng đã từng chém... ngu rực rỡ khi luận về Gà đá phi trước khi bác Gà chui ống cống: 

"Gaddafi, chất xúc tác kỳ bí của Thượng Đế để thúc đẩy sự lộ diện hèn yếu suy tàn của những đầu óc thiếu thông minh của Mỹ, Anh, và Pháp, dẫn đến Đệ Tam Thế Chiến, một thế chiến kỳ quái không phải giữa hai bên rõ nét như Khối Trục đối với phần còn lại của thế giới, mà là một Thế Chiến mới giống như võ đài đô vật đánh hội đồng kiểu Mỹ với nhiều chục võ sĩ thượng đài cùng lúc đánh nhau tán loạn từng cặp, khi chiến tranh xảy ra khắp nơi một cách riêng biệt. Thế giới tối đen không vì tro núi lửa của Ngày Tận Thế hay do bùng bức xạ từ vụ va đập thiên thạch, mà vì khói từ hàng tỷ họng súng tiểu liên và những đám cháy của lốp xe..." (2) 

Quay về ao nhà xã hụi chủ nghĩa quê ta, Gió đại ca chém tưng bừng về chữ Quốc: 

"Vậy là mỗi khi có lễ hội trọng đại cấp quốc gia, đón tiếp nguyên thủ nước ngoài, ta sẽ vừa thấy hào hùng khi mặc quốc phục, bày quốc hoa, hát quốc ca, trỗi quốc thiều, đãi quốc tửu và mời quốc nhục; vừa thấy thương hại cho đại siêu cường quốc Hoa Kỳ không có quốc phục, chẳng có quốc tửu, và chưa biết đến hương vị thơm ngon của quốc nhục..." 

Rồi đại ca tự sướng nguyên văn: "Chí lý vậy lắm thay". Nhưng khoan trách đại ca nếu ai đó hiểu lầm quốc nhục là nỗi nhục quốc gia mà đại ca đem hương vị thơm ngon đi khoe khắp thế giới (dù rằng... cũng đã, đang, và tiếp tục sẽ có bởi những đại cao thủ võ lâm cùng bang hội với đại ca). Nhục của đại ca ở đây là "Trong tiếng Hán Việt, nhục là thịt. Ắt dân nhậu Việt Nam sẽ dùng internet để bình chọn Thịt Chó tức Cẩu Nhục làm Quốc Nhục." (3) 

... 

Trình làng với chư huynh đệ vài đường kiếm chém gió của Hoàng Hữu Phước đại ca để quần hùng biết rõ đại ca đã từng xuôi ngược chốn giang hồ múa may rực rỡ ra sao. Bài kiếm chém gió trước cuần hùng cuốc hội về Luật hội đừng hè và Luật biểu đừng tình chưa hẳn là bài kiếm rực rỡ nhất. Nó chỉ mang ý nghĩa đặc biệt là đại ca đã múa một đường gươm trước sự chứng kiến của tàn thể đỉnh cao trí tuệ loài người. Quần hùng nào chưa xem thì cũng nên xem. Cần xem thì đúng hơn vì đại ca đã nhân danh quần hùng múa thay cho "Đa số công dân sẽ không ủng hộ Luật biểu tình vì bản chất dễ bị tổn thương và dễ bị lợi dụng gây ra biến loạn.". Đường kiếm gia truyền ấy của Gió Đại ca nó nằm ở đây

*

Những bài chém gió bonus của Hoàng Gió Đại ca - giành riêng cho các cao thủ võ lâm giữ làm bí kíp trong sứ mạng duy trì và phát huy sự nghiệp chém gió:

Phải nói ngay là tôi không biết Cu Huy Ha Vu là ai, chưa từng gặp y, và y chưa từng gặp tôi. Nếu như những gì tôi tìm hiểu là chính xác, thì có lẽ tôi biết tên tiếng Việt có bỏ dấu của y cũng như dây mơ rễ má của y với mấy nhà thơ tên Huy Cận và Xuân Diệu, những người mà năm học lớp 11 ở Sài Gòn (1973) tôi đã xếp thơ ca của họ vào danh sách những tác phẩm vô vị, nhạt nhẽo, quê mùa, mà tôi nói với tất cả công tâm một người yêu thơ ca – vì thậm chí tôi cho rằng vài bài thơ của chiến sĩ liệt sĩ Việt Cộng Trần Quang Long, người đã gục ngã "bên hố bom ngập nước, vồng khoai lang hiền lành, vừa nở hoa tím nhạt, vươn lên nền trời xanh", còn "thơ" hơn toàn bộ các tác phẩm của Tố Hữu mà tôi chẳng thú vị gì khi đọc. Nhưng nếu các thông tin ấy là đúng thì tôi sẽ tiếp tục gọi y là Cu Huy Ha Vu chẳng qua vì tôi đã viết về y lần đầu bằng tiếng Anh nên tên của y không có dấu, và vì tôi phải cẩn trọng với một tên điên dại có thể kiện tôi là người nói động đến y và dám khinh miệt mấy nhà thơ ắt có hình trên bàn thờ tổ tiên nhà y. 

Theo đường truyền ấy, tôi nghe đoạn phát biểu của một tay Cu Huy Ha Vu nào đó có đặc điểm: tiếng nói ồm ồm thuộc giống đực, âm vực lè nhè chán phè không phải thuộc người có tài hùng biện, giọng người miền Bắc nhưng không rõ tỉnh nào, nội dung ăn nói quàng xiêng ba hoa chích chòe về việc y đâm đơn kiện Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng vì đã cấp phép khai thác bauxite. 

Trong trường hợp này, cái gã tên Cu Huy Ha Vu là một kẻ không ra chi cả bởi vì tôi chưa hề nghe đến thanh danh của y trong bất kỳ những cống hiến hàn lâm hay thực tế nào vào việc "cứu quốc" hay làm đất nước này tốt đẹp hơn. Tôi gọi y là một tên không ra chi, đơn giản chỉ vì y chẳng biết y đang đứng ở đâu trên cõi đời này. Hắn sống tại nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, cái đất nước nơi lúa mọc từ đất ướt thẫm máu của hàng triệu người dân, những người mà thân thể, thịt, xương, và ngay cả ký ức về họ cũng được hy sinh cho đất nước được thống nhất hòa bình, giấc mơ mà không bất kỳ ai (tôi lập lại: không bất kỳ ai) trước đó (gồm cả Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, và tất cả những vị khác, cũng như những lãnh đạo vất đi cùng cái quân đội Việt Nam Cộng Hòa vất đi, những kẻ đã để lại cho toàn nhân loại một chương đầy nhục nhã do không nơi nào trên trái đất này lại có một quân đội tháo chạy mình trần, vất bỏ quân phục, đạn dược, vũ khí như trong sự kiện 30/4/1975) có thể hoàn thành, trừ những người Cộng Sản Việt Nam. Cu Huy Ha Vu và những thứ tương cận vui hưởng cuộc sống xa hoa và học tập đủ đầy trong khi chưa trưởng thành chín chắn, nên bọn nhóc ấy cho rằng mọi thứ chúng học được từ phương Tây là những gì nước Việt Nam này phải răm rắp tuân theo, phải kính trọng, phải quỳ lạy dập đầu thờ phượng nguyên xi nguyên dạng nguyên hình. Chúng bộ có giá trị lắm sao, khi sự suy thoái kinh tế gần đây (cũng như tất cả các cuộc khủng hoảng kinh tế trong quá khứ) đều là sản phẩm độc quyền của thế giới phương Tây đầy kiêu hãnh? (4) 


Lúc ấy, đối với tôi Lê Công Định chỉ là một chú nhóc vô danh tiểu tốt, không thể có tương lai tốt đẹp vì hoàn toàn kém tư cách – chẳng qua vì tôi chưa bao giờ nộp đơn xin việc cho ai ở bất kỳ công ty nào, và các công ty bảo hiểm nhân thọ nước ngoài ắt có biết tôi nên nếu muốn họ cứ liên lạc với tôi, cứ gì phải qua sự tiến cử của Lê Công Định. Kiểu "thấy sang nên bắt quàng làm họ" của Lê Công Định làm tôi rất xem thường cậu bé ăn nói tào lao ấy, song tôi cười độ lượng, chẳng cải chính. 

Qua phát biểu khai tội của Lê Công Định trên tivi, tôi còn biết thêm một điều bí mật của hắn: thiếu ánh sáng trí tuệ – không hiểu trường nào ở Việt Nam và ở Mỹ đã đào tạo ra một tên thiếu ánh sáng trí tuệ đến như vậy. Hắn nói đã gặp những quan chức Mỹ và nghe các vị này nói về những mong muốn đối với luật pháp và thẩm phán Việt Nam, cứ như đứa trẻ ngô nghê lắng nghe bậc cao minh chỉ giáo vậy, trong khi nhiều vị giám đốc người Mỹ và Việt Kiều Mỹ thường nói với tôi rằng luật sư bên Mỹ có khối người làm ô danh ngành luật khiến bị gọi là dirty job tức "nghề bẩn". 

Ở Việt Nam, Đảng Cộng Sản là một đảng lớn và có lý tưởng. Phải chăng vì đồng tiền không giúp những kẻ mới phất nouveaux riches như Lê Công Định mua được một ghế đảng viên cao cấp như ở Mỹ nên đã khiến những người như Định mơ màng đến viễn cảnh xây dựng một thể chế y như Mỹ, để Định sẽ được bỏ tiền túi ra tranh cử làm Tổng Thống Việt Nam? Một kẻ thú nhận là đã gặp gỡ các quan chức Hoa Kỳ nhưng lại không thể viết bằng tiếng Anh các nội dung chính sách, quy định, quy chế hoạt động, bài bản tổ chức cho chính văn phòng luật của mình thì không rõ kẻ ấy khi nói tiếng Anh chất lượng ra sao, hay chỉ cần nói một từ duy nhất là anticommunism tức Chống Cộng là xem như chủ Mỹ và tớ Việt đã hiểu nhau sâu sắc. (5)


Đảng Cộng Sản Việt Nam không có vấn đề nghiêm trọng về tham nhũng theo CPI 2010. Chống tham nhũng luôn là quốc sách của tất cả các quốc gia, nên việc Đảng Cộng Sản Việt Nam có các chủ trương và nghị quyết chống tham nhũng là chuyện bình thường, lành mạnh... Và cũng không phải vì các chỉ số tham nhũng của Việt Nam thấp hơn so với mức độ trầm trọng và trầm kha về tham nhũng ở Mỹ và các cường quốc tư bản mà Việt Nam có thể an nhàn thư thái ung dung đủng đa đủng đỉnh chưa vội tăng tốc triệt tiêu tham nhũng ở tất cả các lĩnh vực mà CPI 2010 đã nêu vì đó là nguyện vọng của toàn dân và cũng là tài thao lược trong quản trị chống tham nhũng hiệu quả của Đảng Cộng Sản Việt Nam và Chính Phủ Việt Nam. (6) 


Việt Nam là một nước độc lập có chủ quyền. Đất nước Việt Nam là của công dân Việt Nam. Bọn chống cộng ở hải ngoại không là công dân Việt Nam nên mọi công kích dự án bauxite đều là hành vi vô văn hóa, trái với văn minh của nhân loại tiên tiến khi tự tiện phê phán khi không là người dân có đóng thuế cho Việt Nam. 

Bauxite là tài nguyên của Việt Nam, và việc khai thác khoáng sản là việc nội bộ của Việt Nam, mà người Việt Nam tự giải quyết với nhau, không cần nghe sự kêu gào của những kẻ bại trận. (7) 


Và bài chém gió này các cao thủ tập tành lỡ bị tẩu hỏa nhập ma thì ráng mà chịu: 

Đặc điểm của đàn ông Việt chúng tôi là mỗi khi gần người khác phái là bệnh Tề Tuyên đã nổi lên đùng đùng, và đây là lý do chúng tôi hôn người yêu ở trong phòng kín đáo vì một ngàn phần trăm là ngay khi hôn phải thực hiện luôn chuyện nhất dạ thập lục giao. Chúng tôi xem những người Tây Phương hôn nhau ngoài đường là những người bất lực, vì hôn nồng nàn như thế vẫn không dẫn đến cái gì cả. Xin ông đừng nói ai nghe nhé, vì tôi cũng là đàn ông Việt Nam. Nhưng tôi thông cảm cho người Tây Phương, không dám nói họ bất lực đâu. Chẳng qua là dị biệt văn hóa ấy mà." (8) 


Nhiệt liệt chào mừng, chúc mừng Hoàng Đại gia đã giành được ngôi vị Tân Đại ca chém gió.!!!



Chú thích:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét