Con, lại như lần trước,
Khuyên bố nên dưỡng già.
Thơ phú gì cho mệt,
Không sợ bị bắt à?
Cứ thành thật mà nói,
Suốt cả cuộc đời mình
Bố sống trong lo sợ -
Cho ông bà, gia đình,
Rồi giờ thì con, cháu,
Rồi đất nước bất yên.
Sợ cả cái thường nhật
Như thiếu gạo, thiếu tiền.
Điều ấy không khó hiểu.
Bố cũng chỉ là người.
Ai không sợ tù tội
Và mang tiếng với đời?
Trừ những năm trẻ tuổi,
Khi dốt nát, ham chơi,
Còn lại thì bố sợ,
Có thể nói suốt đời.
Mà càng già càng sợ,
Phần do trách nhiệm cao,
Phần do đã biết sống
Vì quốc dân, đồng bào.
Ấy thế mà, con ạ,
Con người thật lạ kỳ.
Đến một điểm nào đó,
Sẽ còn chẳng sợ gì.
Khi bước qua ngưỡng ấy,
Ngưỡng sợ hãi ấy mà,
Người ta thấy thanh thản,
Tâm hồn như thăng hoa.
Con sợ bố bị bắt?
Bắt thì bắt, đã sao.
Mà sợ cũng chẳng được,
Mà còn có đồng bào.
Vì cái tâm bố thẳng,
Vì việc làm bố ngay.
Bố là người dân tốt
Của cái đất nước này.
Mà sao phải bắt bố?
Bố có lật ai đâu,
Còn mang ơn chế độ,
Con biết thế từ lâu.
Bố là người theo Phật
Nên chỉ làm điều lành,
Chỉ muốn đảng, nhà nước
Đổi mới từ chính mình.
Có những cái trước đúng
Bây giờ có thể sai.
Nếu sai thì nên sửa.
Mà sửa đã chết ai?
Bố nghĩ đảng, nhà nước
Cũng vì nước, vì dân.
Thấy sai thì họ sửa,
Chưa liền thì dần dần.
Thế đấy, con gái ạ.
Hai thứ tóc trên đầu,
Bố chỉ sợ cháu ốm,
Vợ chồng mày cãi nhau.
Hà Nội, 23. 7. 2012
Theo ThaibatanFB
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét