"Chúng ta hiện đang sống trong một đất nước nơi mà các bác sĩ hủy hoại sức khỏe, các luật sư hủy diệt công lý, các đại học hủy diệt tri thức, chính phủ hủy diệt tự do, báo chí hủy diệt thông tin, tôn giáo hủy diệt phẩm hạnh và các nhà băng hủy diệt nền kinh tế…"
Một người bạn hỏi tôi có biết ai đã nói câu trên và ở đâu không. Thoạt đầu tôi nghĩ ngay đến Việt Nam và chắc phải là một người Việt đã thốt lên câu nói ấy. Nhưng không, người nói ra câu trên là một ký giả nổi tiếng của Mỹ tên là Chris Hedges, ông ta nhận xét về nước Mỹ như vậy và đã không bị ai bắt vì cái tội "tuyên truyền chống phá nhà nước".
Tôi viết bài này trên quan điểm cá nhân, cũng không có mục đích xúi dục kích động hay tuyên truyền chống phá đảng -
nhà nước CSVN. Tôi chỉ muốn được thể hiện cái quyền công dân (ảo) theo chương V điều 69 Hiến Pháp của nước CHXHCN Việt Nam với hy vọng một ngày đẹp trời nào đó, được nói thật trên quê hương của mình mà không bị gọi là "rận", là tuyên truyền chống phá rồi phải vào tù theo cái quy định gì đó của pháp luật. Mong rằng mọi sự góp ý đều được thể hiện trên tinh thần xây dựng, học hỏi và tôn trọng lẫn nhau.
* * *
Nhiều người vẫn cho rằng mình chưa làm được gì cho đất nước thì không nên ý kiến nhiều quá, theo tôi thì những tư duy ấy thật là thiển cận. Nếu bạn xem tiền đóng thuế là một việc từ thiện thì tôi không còn gì để nói và bạn cũng không cần đọc hết bài viết này. Có bạn lại hay dùng câu nói của cố tổng thống Mỹ JFK "Ask not, what your country can do for you. Ask what, you can do for your country" làm kim chỉ nam. Nhưng bạn phải hiểu một điều rằng khi đóng thuế, bạn đã là người thi hành đúng nghĩa vụ của một công dân tốt rồi đấy và bạn có quyền đòi hỏi sự tôn trọng của nhà nước với một công dân chấp hành luật pháp.
Một người đóng thuế phải hiểu được vai trò làm chủ của mình, rằng chúng ta đang nuôi cái bộ máy đảng-nhà nước ấy và muốn nó hoạt động hiệu quả để đem lại lợi ích cho Tổ quốc, nhân dân. Tiền của chúng ta làm ra rồi đóng mọi thứ thuế không phải chỉ để cho một tập thể nào đó thao túng, lãng phí một cách mờ ám vì chính bản thân chúng ta là người có lỗi trong việc nuôi dưỡng cho bộ máy ấy vận hành nhưng lại thờ ơ trong trách nhiệm quản lý – xây dựng.
Hàng ngày chúng ta đang phải đóng bao nhiêu thứ thuế. Nào thuế doanh nghiệp, nhà thầu, thuế giá trị gia tăng, nhập khẩu, thuế tài nguyên, tiêu thụ đặc biệt v.v… Tiền đóng thuế sẽ nuôi bộ máy cồng kềnh là đảng-nhà nước và sau đó mới phục vụ đến việc xây dựng lợi ích công cộng như cầu đường, an ninh quốc phòng…
Rồi thì tiền của bạn lại được nhà nước hỗ trợ cho những cái cũng gọi là tập đoàn nhà nước để họ thao túng làm thất thoát, nợ nần chồng chất (năm 2012 nợ công là 60 tỷ USD) vì không có cơ chế để giám sát, minh bạch. Nhà nước bỏ vốn đầu tư vào những tập đoàn này rất nhiều nhưng phải bù lỗ hàng năm với chính tiền thuế của chúng ta vì đã không lãi mà chỉ có thất thoát. Những con số thất thoát mà cả đời cha ông tôi và bạn đến con cháu các bạn chưa dám mơ để có dù chỉ 1 /100 ấy.
Tham nhũng thì lan tràn từ TW xuống, không giải quyết theo trình tự pháp luật mà lại đóng cửa hát cho nhau nghe bài ca nhận "trách nhiệm chính trị". Lãnh đạo bất tài nhưng không bất khuất khi chiến đấu dành cho được cái vị trí ngồi trên thiên hạ. Đến nổi một nghệ sĩ ưu tú khi được gợi ý trao giải thưởng có liên quan đến thủ tướng chính phủ đã thẳng thừng từ chối; nhưng cái điều nghịch lý không thể tưởng được là ông ấy vẫn hiên ngang tự tin đứng vững như kiềng ba chân nhờ công lao 51 năm theo đảng.
Vậy mà ngay cái thời điểm kinh tế èo ọt, vật giá leo thang, bất động sản theo đà tiến lên chủ nghĩa vỡ nợ thì tiền thuế của chúng ta lại được thao túng qua việc sử dụng để thuê 900 chuyên gia bút chiến theo lời của đồng chí Hồ Quang Lợi – trưởng ban tuyên giáo Hà thành.
Tôi thì chưa bao giờ thấy có một chính quyền nào trên những đất nước đã và đang phát triển, đời sống An sinh-Xã hội của người dân cao lại có những việc làm mờ ám như tự quảng bá thương hiệu (tuyên truyền về đảng), bảo vệ lập trường (CNXH) bằng tiền mồ hôi nước mắt của dân như vậy. Tôi không đồng tình với những nhận xét rất bảo thủ rằng có công dẫn dắt toàn dân dành được độc lập rồi thì muốn làm gì cũng được. Đất nước bốn nghìn năm do ông cha ta gầy dựng nên đâu có mất đi một phần lãnh thổ nào, chắc chắn là không phải "ơn đảng ơn nhà nước" mà là sức lực của toàn dân.
Sống ở thế kỷ 21 với kỹ thuật công nghệ cao, người ta đã lên được sao Hỏa để khám phá tìm sự sống thì chúng ta cứ ngồi tự sướng với những chiến công cần xét lại của mấy chục năm trong quá khứ, như Phạm Tuân với Điện Biên Phủ trên không, ngọn đuốc sống Lê Văn Tám v.v… mà quên đi việc xây dựng một đất nước tốt đẹp, công bằng văn minh theo chuyển hóa của thế giới.
Tôi tội nghiệp cho những tư duy còn non trẻ của cái gọi là "chuyên gia bút chiến " (như bản thân tôi một thời). Phần vì kinh tế bản thân, phần vì bị nhồi nhét bao thế hệ với sự dối trá được nghe đi nghe lại cuối cùng cũng nghĩ là chân lý và cứ thế đi tuyên truyền, định hướng dư luận như một cái máy.
Cụ Lenin đã từng nói "A lie told often enough becomes the truth." (Sự giả dối nếu được lập lại nhiều lần cũng sẽ thành sự thật). Hiện giờ đất nước, xã hội của chúng ta được xây dựng trên tư tưởng của chính cụ theo điều 4 Hiến Pháp nên mới được như ngày hôm nay, vẫn đứng hàng thứ 129 trong những nước nghèo, Dân chủ CH Congo thứ 181; chỉ số tham nhũng thì được xếp vào những quốc gia bị báo động đỏ, thứ 123 trên 176 quốc gia.(theo Transparency International.)
Câu thần chú "dân biết, dân bàn, dân làm dân kiểm tra" được nhắc đi nhắc lại trong mỗi cái nghị quyết, cương lĩnh… Vấn đề là dân chỉ được thông tin nhỏ giọt về những quyết sách quốc gia (khi nhà nước muốn cho biết), còn lại đều thuộc vào dạng nhạy cảm, bí mật an ninh quốc phòng, bàn đến có ngày bị liệt vào cái dạng chống đối thì mệt.
Bắt được cái tâm lý sợ sệt đến chai lỳ của quần chúng, nhiều chính sách, bộ luật khó hiểu được ra đời. Gần đây nhất là vụ "Thuế bà đẻ" của Tổng Cục Thuế hay "Xe chính chủ" bên Giao Thông Vận Tải. Và cười ra nước mắt khi xem cái Nghị định 105 về việc "không để ô cửa có lắp kính trên nắp quan tài" vì tôi thật sự không hiểu nó ảnh hưởng đến vệ sinh- môi trường như thế nào.
Ngày xưa ông Hồ Chí Minh nói: "…những người nắm quyền hành trong tay phải là một đầy tớ trung thành với dân…" Tiếc thay những ông chủ như tôi với các bạn lại không biết mình đang làm chủ, hoặc có thể vì sợ mà tự hạ cấp mình làm Osin ngày đêm lắng nghe anh công bộc định hướng tư duy, giáo dục về lòng yêu nước, phản động, diễn biến hòa bình v. v.
Với 786 Cơ quan báo chí với trên 1000 ấn phẩm, 67 Đài phát thanh – truyền hình TW và cấp tỉnh, Ban Tuyên giáo thì nhiều hơn mấy cái quán cà phê sân vườn mà xem ra chưa hiệu quả, nên giờ lại thêm cái khoản "chiến đấu trên mạng" để vắt cho cạn tiền thuế của dân.
Buồn cười thay khi cái nghị quyết 36 của Bộ Chính Trị về công tác đối với người Việt ở nước ngoài thì hô hào hòa hợp hòa giải đồng bộ trong và ngoài nước, sau lưng thì cấm văn hóa, ấn phẩm của NVHN (Người Việt Hải Ngoại). Vụ Asia 71 với lệnh cấm của Bí thư Lê Thanh Hải và UBND TPHCM đã bộc lộ cái chân lý "núm ruột ngàn dặm, máu đỏ da vàng". Thêm một đội ngũ "dư luận viên" với tài năng bút chiến sẵn sàng "chống phá, tuyên truyền xuyên tạc", chống lại những dư luận trái chiều, không theo định hướng để bày tỏ cái tình cảm "thắm thiết" với 9 tỷ Mỹ kim hàng năm là như vậy.
Thật tình mà nói, đâu cần một đội ngũ tinh nhuệ 900 mạng đi ca ngợi công lao lãnh đạo thần thánh, hay Ban Tuyên Giáo từ TW đến địa phương ngày đêm định hướng dư luận về chủ quyền cao hơn nhân quyên thì một đứa trẻ tiểu học cũng thừa hiểu được ơn đảng nhà nước như thế nào khi "Trung quốc xâm lược được" năm 79 được thay bằng những từ ngữ khó hiểu như "côn đồ, tàu lạ, nước ngoài…" trên cửa thông tin của truyền thông chính thống.
Dân tình đói khổ, mất nhà mất cửa qua những vụ chia chác đất đai đền bù có cũng như không vậy mà lại đem tiền thuế của dân chi vào cái việc tẩy não có hệ thống với hy vọng bộ máy cầm quyền được muôn năm, sống mãi. Vấn đề là anh sống trên mồ hôi nước mắt đồng bào, dùng tiền của dân để tuyên truyền, đàn áp, nuôi dưỡng bộ máy cai trị giống thực dân như vậy thì nên cần xét lại thời gian sống mãi của anh vì nó sẽ được đếm từng ngày.
Nhờ tiền thuế của mấy "ông chủ" nên mấy anh "công bộc" lại thuê thêm cái bọn danh bất chính (chuyên gia bút chiến cho nhà nước mà phải ẩn danh) lang thang đây đó rình mò trên mạng, lập ra những diễn đàn ảo lôi kéo quần chúng để tuyên giáo trong thời kỳ chiến tranh "giữa những… trang Phớt Bút".
Vấn đề là dù Ban Tuyên Giáo có "trù úm" (mượn lời của đồng chí Tư Sang) nhân dân với con số 9 trăm, 9 nghìn hay 9 triệu thì quần chúng vẫn nhận ra được bộ mặt thật của các đồng chí qua lăng kính xã hội được phơi bày từng giây theo những cái stt của FaceBook hay hàng nghìn trang blog, báo chí ngoài luồng.
Tôi khuyên các đồng chí "chuyên gia" nên bỏ ngay cái nghề "Cách mạng 5 xu" vì nó đã thật sự lỗi thời và mất tác dụng. Các đồng chí làm việc lãnh lương nhà nước mà danh tính không dám tiết lộ vì sợ sệt, xấu hổ, hay bị cái nghề nói láo vô đạo đức ấy làm cắn rứt lương tâm. Có khác nào một hoạn quan thời phong kiến vì muốn bổng lộc của triều đình mà phải hy sinh cái quý nhất của mình, trong trường hợp này thì đó chính là lương tâm của các đồng chí.
Phần đảng + nhà nước thì nên mau có một sự thay đổi lớn. Thay vì trốn tránh sự thật là hệ thống tuyên truyền đã không còn hữu dụng như cái thời Việt Minh cướp chính quyền, thì hãy sử dụng tiền thuế vào những mục tiêu phát triển xã hội dân sự, nâng cấp An Ninh Quốc Phòng nhất là tại biển Đông. Nếu cần thiết thì dẹp luôn cái Bộ bốn T cho dân được nhờ thêm một chút.
Xin dừng ở đây với câu: "Hữu xạ tự nhiên hương", có chất thơm thì tự nhiên có mùi thơm. Nếu đảng cầm quyền với một đội ngũ lãnh đạo có tài có đức thì cần gì đến những cái "loa di động" ngày đêm ứng chiến với quần chúng nhân dân và hệ quả lâu dài là chỉ gây thêm xáo trộn, phá hoại tình đoàn kết dân tộc mà thôi.
Vince H DT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét