Hôm qua ngày 2/09/2012, đúng 3 năm tôi bị bắt giữ 10 ngày vì tội "Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích quốc gia".
Ba năm - thời gian trôi rất nhanh, và có những thứ không thể nào bỏ ra khỏi đầu mình được.
Năm ngoái, cũng thời gian này, tôi không ở nhà, và như thường lệ vẫn có điện thoại mời cafe, tôi đã đùa rằng: "Nếu ở nhà vào những ngày thế này, em lại có cảm giác sắp bị bắt cho nên phải đi du lịch thôi anh ạ".
Ngày 2/09/2009, từ lúc bị tạm giữ nửa đêm, sau đó là khoảng thời gian thức trắng để "chia sẻ" với một anh an ninh đã từng học chung trường cấp 3 (trên tôi 2 lớp) về những gì đã xảy ra, về tôn giáo, và quả thực là tôi không có ý định tranh luận với anh ấy. Quan điểm của anh anh cứ nói, còn của tôi, tôi cứ giữ, xen giữa câu chuyện là những thông tin bên phía an ninh cung cấp cho tôi về các anh Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, blogger Điếu Cày... Và đến giờ nhìn lại, họ hoàn toàn là những người xứng đáng với sự tin tưởng của cá nhân tôi.
Ba năm, có nhiều thứ thay đổi, ngư trường Hoàng Sa vẫn là nơi dân Việt phải đổ máu và nước mắt để mưu sinh, quần đảo Trường Sa nay đã bị gom vào thành phố Tam Sa, và thêm nhiều văn kiện thỏa thuận được ký kết nữa.Đã có những cuộc biểu tình vì biển đảo, đã có thêm rất nhiều người quan tâm đến tình hình xã hội, và đã có thêm nhiều người trẻ can đảm dấn thân...Nhưng sự thay đổi ấy chưa đủ lớn, đủ mạnh, để cái xã hội ngày càng trở nên vô cảm này phải nghĩ, phải thay đổi. Vì sao???
Tôi nghĩ, lý do đã có nhiều người nhận ra, điều quan trọng là nên làm sao để có nhiều người có ý thức được quyền công dân của mình với xã hội từ đó nhận thức về xã hội chắc chắn sẽ được nâng cao, và làm sao để mỗi người đều có thể vượt qua được sự sợ hãi của bản thân mà đối mặt với thực tế cuộc sống.Không thể có một bài học rõ ràng về cách vượt qua nỗi sợ cho từng người, bởi mỗi cá nhân có một hoàn cảnh khác nhau, và nếu bạn biết nghĩ, bạn sẽ tự đặt câu hỏi: "Vì sao người kia làm được còn tôi thì không?" - Câu trả lời nằm ở chính bạn, nếu bạn muốn, chắc chắn bạn sẽ làm được.
Ba năm đã qua đi, và mỗi khi nhắc lại chuyện của tôi năm 2009, những người có trách nhiệm đối thoại với tôi dường như có chút ngại ngần. Tôi không gặp lại bất kỳ ai trong nhóm những người đã làm việc năm 2009, một ê-kíp mới xuất hiện, cách làm việc và thái độ cũng khác đi, bây giờ không còn là kiểu hỏi-đáp nữa, không còn các biên bản làm việc và giấy mời nữa, và đã có khái niệm đúng-sai, lắng nghe.
Tôi không hy vọng gì nhiều hơn, bởi như tôi đã nói: "Việc phải làm và cần làm thì tôi sẽ làm, và chúng ta tôn trọng nhau".
Không thể nói hoài về những sai lầm mà ai cũng biết, cách tốt nhất để thay đổi là bắt tay vào sửa chữa nó một cách thực tâm. Điều này, cần chứng minh bằng hành động hơn là những lời nói vào lời hứa.
Thay đổi hay là không? Dân tộc này cần có câu trả lời ngay bây giờ!
2/09/2012
Đăng lại bài cũ đã viết năm 2009
NHỮNG NGÀY J YÊU DẤU
LỜI TỰA
Đã trải qua nhiều ngày sau biến cố đáng buồn trong cuộc đời, tôi vẫn chưa lấy lại được trọn vẹn cảm xúc của mình.
Trạng thái tinh thần những ngày này là vô cảm, không vui cũng chả buồn, không còn biết bản thân mình muốn gì, cần gì nữa.
Lạ thật, tôi không hoảng sợ, nhưng dường như có một nỗi buồn cứ lớn dần lên từng ngày trong lòng mình, nó âm thầm gặm nhấm tâm hồn và cả suy nghĩ của mình, khiến con người mình bị ô xy hóa, bị trơ trơ.
Tôi cố dành thời gian để ngẫm nghĩ và nhìn lại những ngày đã đi qua để tìm lại chính bản thân mình, tìm lại khao khát và ước mơ về một cuộc sống có sự hiện diện của sự thật, công bằng và bác ái.
Tôi không hiểu thể gọi tên cảm giác trong lòng mình những ngày này nữa.
Tôi trăn trở, đau đớn và day dứt trước những mối quan tâm của mình với xã hội. Tại sao tất cả những hoài bão về một xã hội văn minh, tiến bộ hơn lại dễ bị trói buộc bởi quan điểm chính trị.
Dẫu tôi có là một bà nội trợ chỉ biết nấu ăn, chăm con và lo cho chồng đi nữa thì tôi không được quyền quan tâm đến thay đổi của xã hội chỉ vì nó gắn liền với phạm trù chính trị hay sao???
Dẫu chỉ là một cá nhân nhỏ bé, thì thiết nghĩ việc chọn cho mình một thái độ chính trị (chữ hay dùng trong các báo cáo về "diễn biến hòa bình – tự diễn biến" mà tôi được đọc) bằng việc quan tâm đến đất nước, đến xã hội mình sinh sống là có tội hay sao???
Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ không thể gọi tên ấy mãi trên đường đi tìm lại chính cảm xúc của mình.
Mình đã trải qua những giây phút thật khó khăn và kinh khủng trong cuộc đời dù muốn hay không thì nó cũng sẽ theo mình hết quãng đời còn lại.
Vì vậy mình sẽ phải ghi nhớ "những ngày J yêu dấu" này - những ngày đánh dấu sự trưởng thành trong nhận thức của mình.
NHỮNG NGÀY J YÊU DẤU
7:53 ngày 28 tháng 8 năm 2009
Thật lòng là đang muốn khóc, muốn gào thét khi biết mình không thể làm gì để chia sẻ gánh nặng với gia đình anh G.
Tôi biết, ở đâu đó có một người làm mẹ, làm vợ như tôi đang cần một bờ vai để chia sẻ, một chỗ để tâm tình, để trút bớt chất chứa phiền muộn trong lòng.
Tôi biết, mà không làm được gì ngoài những lời an ủi chị. Biết làm gì hơn, khi chính tôi cũng là một người tù dự khuyết trong cái xã hội này???
Ở đâu đó có những người đang hỉ hả vui sướng vì họ cho rằng những người tù dự khuyết như chúng ta phải trả giá cho ý nghĩ, tư tưởng và hành động của mình.
Yêu nước mà phải trả giá liệu có chua xót quá không tôi, một người Việt tự xưng là mình yêu nước bằng cái lưng??
Yêu sự thật, nói lên những điều mà người ta muốn giấu, là tội trọng ở đất nước này sao??
Chưa bao giờ thấy xót xa như lúc này!
BỐN NGÀY SAU,
NGÀY QUỐC KHÁNH ĐÁNG NHỚ
Ngày 2 tháng 9 năm 2009,
Nghỉ lễ, mọi người kéo nhau ra đường tụ tập, nhậu nhẹt.
Buồn và mệt mỏi, chỉ muốn nằm đọc cái gì đó để giải tỏa bớt những suy nghĩ đang dồn nén trong đầu.
Mọi người trong gia đình có vẻ căng thẳng vì suốt từ sáng đến giờ có khá nhiều nhân vật lạ lảng vảng quanh nhà. Cửa nhà ông đảng viên già hàng xóm cũng mở toang thì phải, lạ thật, sao lúc này lắm người đi nhầm nhà vậy ta?
17h10 ngày 2 tháng 9:
Chồng gọi, thông báo một tin chẳng vui vẻ gì mấy. Có giấy mời đi uống trà cung đình vào 8h sáng thứ Hai ngày 3 tháng 9 năm 2009.
Thật là ngộ nghĩnh, bởi xét về mặt pháp lý, mình chả có dây mơ rễ má gì với chỗ bạn chồng đang làm. Hộ khẩu thường trú nhà mình lại càng không liên quan gì đến bạn chồng, họa chăng hai đứa chỉ dính với nhau bằng tờ giấy đăng ký kết hôn có ghi địa chỉ của bạn chồng hẳn hòi ra đấy.
Bực đến nỗi muốn chửi thề, log in vào blog, để lại mỗi cái msg cho bạn bè biết mình có hẹn uống trà để mọi người yên tâm cái đã.
20h30 ngày 2 tháng 9:
Tự nhiên thấy lo lắng, gọi lại cho chồng để dặn bạn í tối ghé về đưa giấy triệu tập cho mình kẻo sáng mai lại quên.
Bạn chồng thông báo giờ phải lên công an tỉnh để làm việc theo yêu cầu.
21h15:
22h00:
22h30:
23h30:
Nghe tiếng người, tiếng chó, tiếng ồn ào nên phải choàng dậy.
Nhà lố nhố người, tổ trưởng tổ dân phố, công an phường và nhiều người mặc thường phục. Họ yêu cầu kiểm tra hộ khẩu.
Một người hỏi đến tên mình, rồi yêu cầu mình đứng dậy nghe đọc lệnh bắt khẩn cấp.
Mình vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nên yêu cầu được nghe lại.
Đến lúc này vẫn chưa thể tin được là mình bị bắt, theo điều 258 của Bộ luật hình sự, lợi dụng các quyền tự do, dân chủ, xâm phạm lợi ích quốc gia.
Mình nhìn chồng mình đang ngồi trên ghế, chẳng nói được câu gì, bởi không thể tin được là sau khi bị mất liên lạc với chồng khoảng 2 tiếng rưỡi thì chính chồng mình là người dắt những người đang ngồi kia về nhà để đọc lệnh bắt mình.
Thật không thể tin nổi, mình hoàn toàn không có phản ứng gì ngoài việc đề nghị mọi người giữ im lặng cho Nấm ngủ...
Không hiểu tại sao lúc này điều khiến mình sợ hãi nhất là Nấm sẽ thức dậy rồi con sẽ òa khóc trước những gì đang diễn ra, rồi con sẽ bị chấn thương tâm lý. Không hiểu làm sao mà đầu óc mình chỉ nghĩ đến mỗi việc đó.
Công an tiến hành lục soát nhà, mình cũng chẳng được phép vào phòng để chứng kiến.
Không thể tin được là mình đã và đang bị bắt ngay trong nhà của mình.
Công an đề nghị đóng cửa lại và không cho mọi người vào, nhưng mình lại muốn mở cửa, cả dì mình cũng thế, bởi mình không sợ xấu hổ, càng có nhiều người biết mình bị bắt thế này thì càng đỡ phải giải thích sau này.
Không hiểu làm sao mà đầu óc mình cứ như một tờ giấy trắng tinh như thế này.
00h20':
Sự thật là mình đã bị bắt.
Xe chạy đến trụ sở công an phường, mẹ mình chạy xe máy theo đến tận đó. Thật lòng là mình không muốn nhìn thấy cảnh này, những người trên xe bảo mẹ mình nên chạy đến nhà riêng của hai vợ chồng mình, bởi họ cũng sẽ bắt đầu khám xét khẩn cấp bên đó.
Mình bắt đầu suy nghĩ, tại sao mình lại bị đối xử thế này? Mình bây giờ có khác gì một tên tội phạm nguy hiểm đâu? Bao nhiêu người được huy động để đối phó với mình, để trừng phạt mình vì những gì mình đã làm để bày tỏ chính kiến.
Những gì mình đã làm có thật sự nguy hại đến an ninh quốc gia như họ nói không?
Tại sao họ lại đối xử với mình thế này.
Thật không thể tin được.
00h30':
00h45:
Trong một căn phòng lớn, mình bắt đầu bị thẩm vấn.
Thật lòng là mình đang buồn ngủ đến chết đi được, mọi câu hỏi xoay quanh vấn đề in áo, chuyển áo, và mặc áo.
Cái áo thun Thành Công màu xanh lá cây có chữ STOP BAUXITE - NO CHINA / HOÀNG SA - TRƯỜNG SA là của Việt Nam / Người Việt Yêu Nước - Giữ lấy màu xanh và an ninh cho Việt Nam.
Họ hỏi mình: Tại sao mình dại dột đến thế? Tại sao mình làm những công việc như thế?
Mình có khả năng ngoại ngữ tốt, có trình độ tin học, mình có thể kiếm được một công việc đủ nuôi sống bản thân???
Tại sao? Tại sao? Có rất nhiều câu hỏi tại sao như thế được đặt ra, mình đã trả lời những câu hỏi thế này khá nhiều lần rồi cho nên giờ mình không muốn lặp lại nữa.
Mục đích của mình khi đề ra ý tưởng in áo thật đã quá rõ ràng, mình đã công khai trên blog hàng tháng trời trước khi hành động. Mình có âm thầm làm đâu.
Có phải mình đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng tất cả những việc mình làm là vô tư trong sáng, xuất phát từ ám ảnh về sự ô nhiễm môi trường, phá hủy nguồn nước, và quan trọng nhất là sự hiện diện của những người Trung Quốc đầy dã tâm trên khắp nước Việt khiến mình nghĩ đến câu hát "1000 năm đô hộ giặc Tàu" đã khiến mình phản kháng hay không?
Mình đang buồn ngủ, và mình chỉ muốn ngủ.
Cứ thế, những câu hỏi tại sao, những lời phân tích, chứng minh, dẫn giải cứ kéo dài.
Mình thấy hơi buồn cười là những người này đang cố dẫn dắt mình vào nếp nghĩ tất cả những gì mình đã làm đều chỉ vì tiền, vì danh vọng.
Họ cũng đã đưa ra dẫn chứng từ Lê Công Định, từ Nguyễn Tiến Trung. Mình chỉ là một bà mẹ hết sức bình thường, làm sao mình có kiến thức, khả năng và trình độ như những người đó. Những người như Định, như Trung, chỉ riêng việc họ dám nói, dám viết lên những khao khát và kêu gọi 'trả lại hào khí Diên Hồng" cũng đủ để mình thấy nể phục họ rồi.
Có lẽ, họ đã sai lầm khi suy nghĩ quá ngây thơ như mình?
Có lẽ, họ đã sai lầm khi tin rằng mình yêu nước một cách trong sáng như thế này làm sao có thể bị bắt?
Sự thật mà mình phải đối mặt bây giờ cũng giống như họ thôi, mình đang mất tự do và mình phải đối diện với sự thật đó. Mình phải can đảm để chịu trách nhiệm về những việc mình làm.
Xen kẻ giữa những câu hỏi là những khoảnh khắc trắng tinh trong đầu mình, bởi mình chỉ muốn ngủ.
( Còn tiếp...)
Hai mẹ con gặp nhau sau 10 ngày xa cách :)
Mình sụt hơn 5kg - "nhìn không ra con người" - theo lời bà ngoại bạn Nấm nói
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét