Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

Nguyễn Thông : Đi xem ... bọ Lập

Nguồn nguyenthong

Chủ nhật, ngày 09 tháng mười năm 2011


Hồi bé thì thường đi xem phim xem kịch ngoài bãi, giờ nhớn lại đi xem bọ Lập ở quán cà phê.

Điểm giống nhau là xem miễn phí, chỉ khác tí ti, trước kia không mất tiền do trốn trong đống rơm hoặc nấp vào bụi chuối từ chiều, còn bi giờ cứ diện quần jean áo pull xênh xang vào thoải mái, móc ví mua ly cà phê hay trái dừa là ngồi đến khuya.

Chả là nghe cô bạn Kixu nhắn rằng Cà phê thứ bảy có hội thảo hay lắm, rồi bọ Lập cũng thông tin từ mấy ngày trước rằng sẽ ra mắt hoành tráng tại quán của bác Dương Thụ, thế là mình trốn các quan tiên sinh Hải Thành, Ngọc Chênh đi một lát, chút về làm tiếp (hôm nay đúng phiên làm công ăn lương, mình không dám gọi là ca trực bởi có ông nọ bà kia gì đâu mà trực với chả trực).

Đến nơi thì "hội trường" bé bằng cái phòng hạnh phúc đã chật cứng. Từ cửa thấy mấy tấm phướn phấp phới, nội dung Bọ Lập ra mắt Chuyện đời vớ vẩn. Mưa lất phất. Mình vội chen vào. Đông khiếp. Chả hiểu sao trong cái không gian đặc quánh đó mà người ta lại thở được nhỉ, lại còn nói hăng nữa. Lúc đầu mình chỉ đứng ngoài cửa kính nhòm vào. Thấy rõ, nào là bọ Lập ngồi giữa, ông Dương Thụ bên phải, ông Đỗ Trung Quân bên trái, chồng sách cao trên bàn trước mặt, cái mi-cờ-rô chuyền hết người này đến người khác. Nhao nhao cả lên. Nhạc sĩ chủ quán ít nói, tủm tỉm suốt, hèn chi bọn con gái trẻ có sồn sồn có, mê là phải. Bác nhà thơ Đỗ Trung Quân vẫn quắc thước tinh anh, giọng nhỏ nhẹ, MC "chuyên nghiệp" có khác, các em Hải Chuyền, Quỳnh Hương (theo mình) còn phải học khướt.

Đứng mãi mỏi chân, lại vì bên ngoài áp tai vào kính nên nghe lõm bõm, tức quá ra mua trái dừa, châm điếu thuốc. Một cô thâm thấp váy nâu rất xinh bước vào, nhìn thấy mình, trố mắt, nhận không ra; mình cũng trố mắt, nhận không ra. Hỏi nhau thì kỳ, đến xem bọ Lập chứ có phải để làm quen nhau đâu mà hỏi. Sau xem cái ảnh trên blog Quê choa, mình thấy nàng đứng giữa, đang chờ bọ ký sách. Nếu có đọc dòng này thì đại xá cho kẻ hèn Nguyễn Thông này nhé.

Lại vào. Nhân vật chính đang chúi mồm vào chiếc mi-cờ-rô. Khuôn mặt tươi tắn, tóc bạc húi cua, áo trắng một màu thanh khiết (hệt anh Nguyễn Văn Trỗi). Tất cả hội trường lặng đi. Đang nói cái gì nhỉ? À, sợ vợ. Bọ bảo ai cũng sợ vợ, bọ cũng sợ. Niềm vui cuộc đời là gì ư? Là cặm cụi làm việc, phục vụ cho đời và cho vợ con. Nói xong bọ cười. Thính giả thấy bọ cười cũng choàng ra cười.

Có bạn trẻ hỏi đời bọ nhiều khúc khuỷu mà lúc nào cũng lạc quan, vậy bí quyết của bọ là gì. Mình nghe một anh đứng bên cạnh càu nhàu, hỏi như trẻ con, suốt ngày bí quyết bí quyết. Bọ trả lời hơi nhỏ, mình nghe không rõ. Chả thấy ai cười. Một chị dõng dạc xin bọ cho biết suy nghĩ về nghề văn. Bọ hơi nhổm lên chút, đẩy ông Trung Quân nhích ra, hình như nói về điều này nó hệ trọng lắm, cần phải không gian thoáng đạt. Theo bọ, với ai không biết, chứ với bọ, viết văn nó không phải nghề mà là cái nghiệp mất rồi (mình nghe đến đây, gật gù đồng tình, lẩm nhẩm: Đã mang lấy nghiệp vào thân/cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa). Đã là nghiệp thì sống với nó, chết với nó. Bọ bảo vậy, lại hơi nhổm lên, chỉ hơi thôi, chắc cái chân tàn tật chưa hết đau. Bọ cười, đời tôi chỉ biết viết văn, nếu không viết văn, tôi chả biết làm cái gì.

Mình phải công nhận ông bọ này thật thà, nghĩ sao nói vậy. Giá ông ấy là thủ trưởng mình thì thích quá.

Mình là dân Bắc, nghe giọng Trung đã khó, được cái suốt 4 năm ở chung với bọn thằng Bính thằng Vương quê bọ nên cũng phần nào phá vỡ rào cản ngôn ngữ. Nhưng với dân Nam thì quả là đánh đố. Mình nghe bọ nói rất thật thà, hay, tếu, rất thích nhưng để ý thính giả cứ căng ra nghe, nhiều người chăm chú nghệt cả mặt. Nhưng hình như họ không hiểu gì, chủ yếu họ đọc trên khuôn mặt bọ thôi. Thấy người xung quanh cười thì mình cũng cười chứ hoàn toàn chả biết cười vì cái gì, người ta vỗ tay thì mình cũng vỗ tay. Mình từng đọc một bài bọ Lập đăng trên tuần san TN về cái thứ tiếng Quảng bọ tai quái của bọ, nay thì mình thấy trên thực tế đúng trăm phần trăm. Được cái, không hiểu bọ nói gì, nhưng hầu hết vẫn ngồi yên, đứng yên chăm chú lắng nghe, nhìn bọ với ánh mắt đằm thắm yêu thương thực lòng, chen nhau chờ cho bằng được để xin chữ ký của con người ấy, đủ biết họ idol bọ Lập thế nào. Trên đời, trong đám nhà văn xứ mình mấy người được vậy. Thế mới quái.

Cuộc vui đang trôi chảy nhưng mình phải về cơ quan làm tiếp. Kể cho mọi người nghe chuyện đi xem bọ Lập thế nào. Hải Thành bảo giá có phiên dịch thì chắc thành công hơn. Hehe.

9.10.2011

Nguyễn Thông

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét