Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Tưởng Năng Tiến : Người Tù Trương Văn Sương (đọc lại bài cũ thay nén nhang tưởng nhớ người tù bất khuất TVS)

Nguồn rfablog

Ảnh RFA
 
 
Trong Chuyện Kể Năm 2000, Bùi Ngọc Tấn dành nhiều trang để viết về những người bạn tù – được phóng thích cùng khoảng thời gian với ông: Già Ðô, Giang, Dự, Min, Dần… Họ đều không có hộ khẩu, không có thân nhân để nương tựa, và vô phương kiếm được một việc làm nên phải đi ăn xin, trộm cắp hay móc túi. Những nhân vật này, không bao lâu sau, đều lần lượt bị bắt trở lại hay chết giấm chết dúi ở một nơi nào đó – như trường hợp Già Ðô:
"Già đi bới rác. Già lê la ở các cửa hàng mậu dịch, khách sạn. Dồn dịch những bát phở, vét đĩa, nhặt những mẫu bánh mì thừa… Rồi đến một ngày già không đi được nữa. Già thấy mình đang phiêu diêu… Già chọn cho mình chỗ nằm để phiêu diêu: Một ngôi đình đổ nát và bị bỏ quên… Ngôi đình hoàn toàn hoang phế. Không một dấu vết thờ phượng. .. Thực là một chỗ nằm yên tĩnh lý tưởng để phiêu diêu. Chẳng ai quấy rầy già. Phiêu diêu là một cảm giác sung sướng lạ lùng. Chẳng nhớ được một điều gì, chỉ thấy mình đang tan đi và đang bay" ( Bùi Ngọc Tấn. Chuyện Kể Năm 2000, tập II. CLB Tuổi Xanh, Hoa Kỳ: 2000, 226-229).
Già Ðô, rõ ràng, ra tù hơi (bị) sớm. Giá cứ ở lại trại giam thêm độ mươi hai mươi năm nữa, đến "thời mở cửa," chắc chắc, ông đã không đến nỗi nằm chết cong queo vì đói lạnh – ở một ngôi đình đổ nát và bị bỏ quên v hoàn toàn hoang phế như thế. Cuối thập niên 80, hình kinh tế của Việt Nam thay đổi khả quan thấy rõ. Những đĩa thức ăn thừa, những bát phở cặn, những mẩu bánh mì dư rơi rớt … (hẳn) đều chất lượng hơn – có thể nuôi sống được những kẻ đi ăn mày, ăn nhặt.
Tương tự, Giang, Dự, Min, Dần …nếu được phóng thích chậm hơn – có lẽ – đã không đến nỗi đều lâm vào cảnh đường cùng. Vào thời buổi kinh tế thị trường, ở Hà Nội, bất cứ ai còn sức vóc cũng có thể làm phu cửu vạn – bất kể lý lịch của họ ra sao.
Tôi thực lấy làm tiếc vì những chuyện (không may) đã xẩy ra cho đám bạn tù của nhà văn Bùi Ngọc Tấn. Tôi cũng vô cùng tiếc cho những bạn tù của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn, một người tù khác, được phóng thích vào đầu năm 2006.
Xã hội thời mở cửa "dễ sống" như thế mà ngoài Nguyễn Khắc Toàn, tiếc thay, không còn ai khác được thả khỏi trại giam. Và vì không có cơ hội để viết về đời sống của những kẻ cũng được phóng thích cùng lượt – như Bùi Ngọc Tấn, trong Chuyện Kể Năm 2000 – Nguyễn Khắc Toàn đã kể chuyện về đời sống trong tù và những người còn ở lại. Xin đọc chơi vài đoạn ngắn, trong một bài báo của ông, có tựa là "Viết Về Tù Nhân Trương Văn Sương Và Những Người Tù Khác," được phổ biến vào giữa năm 2006:
" … trong số những người tù chính trị trên, tôi cảm phục và có quí mến nhất là người tù mang tên Trương Văn Sương quê ở Chùa Dơi tỉnh Sóc Trăng bị bắt vào khoảng những năm 1977-1978. Và tổng số thời gian ở tù của anh cũng đã ngót 28 đến 30 năm ròng rã… Anh đã từng là sĩ quan của quân lực Việt Nam Cộng Hoà trước đây. Nhưng đối với cán bộ quản giáo, công an và ban giám thị trại thì anh rất cứng rắn. Anh là một người tù chính trị không thể khuất phục được, một con người gang thép. Anh luôn dẫn đầu các cuộc đấu tranh đòi cải thiện chế độ sinh hoạt trong lao tù. Chẳng hạn như đòi phải được phát báo Nhân dân hàng ngày đủ và đúng theo quy định của nhà nước, đòi phải được cấp phát đầy đủ khẩu phần thức ăn rau cơm theo đúng nội quy trại giam. Nhiều lúc cơm bị sống, rau chưa chín anh đã lên tiếng tranh đấu, đòi cán bộ phải cho người tù được đem đổi cơm, rau khác đã nấu chín lúc đó mới nhận cho anh em cả buồng. Có những lần, những chậu đựng thức ăn bằng nhôm bị dúm dó trông rất mất mỹ quan, anh cũng yêu cầu phải thay đổi cái khác mới hơn, đẹp mắt hơn và hợp vệ sinh làm cho cán bộ quản giáo và ban giám thị rất khó chịu, nhưng cuối cùng họ vẫn phải ra lệnh cho những tù hình sự là "tù tự giác" chuyên đưa cơm, rau cho tù nhân ở các buồng mang đi đổi cái khác…"
"Ban giám thị trại giam Nam Hà họ rất ngại và rất ít xuống thăm buồng số 6. Bởi vì đã nhiều lần họ xuống đây đã bị anh em tù chính trị miền Nam thẳng thừng la ó phản đối, quyết liệt chẳng e dè hay giữ mồm giữ miệng gì làm cho các cán bộ lãnh đạo rất bối rối và thật khó phản ứng, khó mà tranh luận với lý lẽ đáng thuyết lại được …"
"Họ kể rõ anh Sương bị gán ' tội gián điệp' cứ mỗi lần kiểm điểm hàng tháng, quý, năm theo quy định của trại giam và '4 Tiêu chuẩn thi đua chấp hành án phạt tù số 1269' mang tính bắt buộc mọi tù nhân phải chấp hành của Bộ công an và cục V26 ngày 25-12-2002, thì anh và một số người khác đều phản kháng lại chế độ CS và ban giám thị trại bằng cách không viết nội dung nhận tội mà tố cáo luôn chế độ lao tù, tố cáo bản án bất công, đòi đa nguyên đa đảng, đòi tự do dân chủ, tố cáo chế độ độc tài cộng sản Việt nam…Không bao giờ anh và những người tù án nặng ở buồng 6 viết bản nhận tội…"
"Cứ mỗi lần như vậy thì anh Sương đều là người đứng đầu đấu tranh và ban giám thị trại Nam Hà phải điều hàng chục binh sĩ và cán bộ công an xuống khoá tay, đưa anh đi cùm biệt giam ở nhà kỷ luật. Các tù nhân Trần Văn Tuấn, Vũ Văn Khiêm, Ngô Văn Phụng,Hoàng Đồng, Phạm Văn Viết, Vũ Hữu Huynh đều kể rằng: không năm nào là anh Trương Văn Sương không bị đưa đi cùm và biệt giam trong buồng giam kỷ luật vài tháng. Sau mỗi lần như vậy anh Sương trở về buồng giam chung lại tiếp tục đấu tranh và lại tiếp tục bị đi cùm. Có những năm, anh Sương bị kỷ luật như vậy tới 2-3 lần…"
" Những người tù chính trị miền Nam ở buồng 6 phần lớn chống đối không lao động, anh Trương Văn Sương cũng ở trong số này. Và như vậy anh Sương ở trong buồng giam số 6 suốt hơn chục năm cứ thế trôi đi, cuộc đời của những người tù mòn mỏi, chết dần, chết mòn theo năm tháng. Những người tù trong cảnh ngộ như vậy chẳng khác nào như một con thú bị nhốt trong lồng cũi quanh năm với chút cơm, nước, rau để tồn tại ngắc ngoải…"
" Tôi đã từng ở những buồng biệt giam như thế này gần 2 năm, đó là thời kỳ ở trại B14 Thanh Liệt Hà nội 16 tháng và ở khu biệt giam kỷ luật, cùm chân phân trại III trại giam Nam Hà gần 4 tháng. Nên tôi biết rất rõ sự khắc nghiệt và khổ sở đến cùng cực của sự đày đoạ trong ngục tù như thế. Trong hoàn cảnh bị giam cầm khốc liệt như vậy, nếu người tù không chịu vận động, tự tập thể dục, tự đi lại thì chỉ sau một thời gian ở khu biệt giam này hầu hết sẽ bị liệt hai chân. Sau khi được ra khỏi khu biệt giam, muốn đi lại phải bám vịn vào tường, hoặc có người khác dìu, mất gần nửa năm trời mới đi lại bình thường được…"
"Buồng giam số 6 và khu giam đặc biệt buồng 17 nói trên có lắp camera quan sát, theo dõi mọi động tĩnh 24/24 giờ của tù nhân trong buồng"
"Chuyện kể năm 2006" của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn, chắc chắn, khiến nhiều người… … chưng hửng. Ủa, té ra, cuộc chiến vẫn chưa tàn sao? Những sĩ quan của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa – như Trương Văn Sương và đồng đội của ông ở phòng 6, trại giam Nam Hà – vẫn chưa bao giờ chịu giải ngũ và chấp nhận ngưng chiến sao? Làm cách nào để họ có thể tiếp tục chiến đấu – liên lỉ, ròng rã hơn ba mươi năm qua – trong một hoàn cảnh sống khắc nghiệt, dã man và tàn bạo đến như vậy?
Xót xa và cảm khái vì sự bất khuất của những người bạn đồng cảnh, nhà báo Nguyễn Khắc Toàn, một cựu sĩ quan của quân đội CSVN – qua bài viết vừa dẫn – đã khẩn thiết kêu gọi:
" … mong Đảng CSVN, nhà nước Việt Nam và Bộ công an thôi đi hãy đừng cố chấp, hãy đừng mong mỏi gì được mấy dòng chữ 'tôi nhận rõ tội lỗi, thật thà ăn năn hối cải' ở nơi anh Trương Văn Sương và nhiều người tù khác nữa theo "4 tiêu chuẩn 1269″ vô hồn, vô nghĩa kia nữa. Mà hãy cao hơn thế là tình người, là lòng nhân đạo, là sự bao dung, là sự khoan dung và sự đại lượng…hãy thả vô điều kiện những người tù như anh Trương Văn Sương ra khỏi trại giam vì anh đã ở tù gần 30 năm là quá đủ rồi. Dù những người án tù nặng như anh Sương, anh Bàn, anh Thuỵ, anh Huy…Và rất nhiều người khác nữa, cho dù tất cả họ có được thả ra ngay thì tôi tin chắc rằng họ cũng không đe doạ nghiêm trọng đến sự sống còn của đảng và nhà nước CSVN hiện nay. Bởi vì,đa số họ đã quá già yếu và cùng lắm họ chỉ là những người có chính kiến, quan điểm, lập trường chính trị đối lập mãnh liệt với Đảng và nhà nước CSVN hiện nay như các ông Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Dương Thu Hương, LM Nguyễn Văn Lý, Hoà thượng Thích Quảng Độ, chủ hội Phật giáo Hoà Hảo Lê Quang Liêm, LM Chân Tín, nhà văn Trần Mạnh Hảo, TS Nguyễn Thanh Giang, nhà văn Hoàng Tiến, học giả Trần Khuê, GS Nguyễn Chính Kết, cựu trung tá Trần Anh Kim, một số trí thức trẻ như KS Đỗ Nam Hải, luật sư Nguyễn Văn Đài, nhà báo Phan Thế Hải, hoạ sỹ Nguyễn Minh Thành, kể cả chính tôi nữa…"
Ðúng như nhận xét của Nguyễn Khắc Toàn: ông Trương Văn Sương (và những bạn đồng đội ở phòng 6) đều là "những người có chính kiến, quan điểm, lập trường chính trị đối lập mãnh liệt với Ðảng và nhà nước CSVN hiện nay…," y như tất cả những nhân vật đấu tranh cho tự do dân chủ (nổi tiếng) vừa được nêu tên.
Chỉ có sự dị biệt đáng nói là họ chưa bao giờ được thế giới bên ngoài biết đến. Và đó là lý do họ đã và đang bị vùi dập thẳng tay bởi bạo quyền Hà Nội.
Khó mà biết được hiện còn bao nhiêu vị sĩ quan của QLVNCH – như trường hợp ông Trương Văn Sương – và bao nhiêu những phòng 6 (rực lửa) tương tự trong những trại giam, rải rác khắp Việt Nam. Tuy nhiên, ai cũng biết rằng có vô số bạn đồng đội của họ hiện đang có mặt ở khắp nơi trên thế giới. Bất cứ nơi đâu có đông người Việt tị nạn cộng sản quần tụ, cũng đều có (ít nhất) năm bẩy Hội Cựu Chiến Sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Sau "Chuyện Kể Năm 2006" – của Nguyễn Khắc Toàn – hy vọng các hội đoàn này sẽ có những hoạt động tích cực hơn, và những bài diễn văn mà quí vị hội trưởng sẽ đọc hàng năm (nhân Ngày Quân Lực 19/ 6) cũng đỡ sáo rỗng hơn.

1 nhận xét:

  1. Nguyễn Bá Chổi : Viết cho người vừa nằm xuống - anh hùng Trương Văn Sương

    Nguồn danlambao : http://danlambaovn.blogspot.com/2011/09/viet-cho-nguoi-vua-nam-xuong-anh-hung.html

    Nguyễn Bá Chổi (danlambao) - “Thác là thể phách, còn là tinh anh”, tôi là người hữu thần nên tin rằng, “người tù lương tâm” bất khuất Trương Văn Sương, sau khi trút hơi thở cuối cùng tại bệnh Nam Hà vào lúc 10 giờ 20 phút buổi sáng ngày 12 tháng 9 năm 2011, để lại thể phách mặc cho thiên hạ “vùi nông một nấm” lạnh lẽo dưới mảnh đất chưa thoát khỏi con mắt tù đày “quản lý”, anh vẫn còn đó phần “tinh anh”, linh hồn Trương Văn Sương.


    Linh hồn Trương Văn Sương vẫn còn đó, không chỉ quanh quất vùng trời biệt xứ nơi anh đã dành gần nửa phần đời để người hành hạ người, hay xuôi Nam về lại mái nhà xưa với con cháu và di ảnh người vợ đã chết vi mỏi mòn mong ngóng chồng biền biệt mãi; nhưng linh hồn anh còn được hoà nhập vào hồn thiêng sông núi bàng bạc mọi nơi trên đất nước Việt Nam,Tổ Quốc thân yêu mà anh hằng ôm ấp, chiến đấu giữ gìn bằng sinh mạng mình,và hiện hữu bên những ai đang tưởng nhớ đến anh. Với niềm tin chắc như thế, tôi viết bài này.

    Trước khi nêu lý do tại sao tôi lại gửi đến Anh tâm tình của một người xa lạ, tôi kính dâng lên Anh nén hương lòng tiễn biệt phần thân xác Anh đã trở lại bụi đất mà từ đó Anh “hóa kiếp con người” qua 68 năm.Thắp một nén hương lòng, hay thầm thì một lời cầu nguyện, mấp máy một câu kinh cho người vừa nằm xuống, là điều ai cũng có thể làm được, không buộc phải quen biết nhau.

    Tôi thấy Anh từ trong làn khói hương bước ra lừng lững như người lính trở về từ mặt trận trong hào quang chiến thắng. Linh hồn người tù Trương Văn Sương đã chiến thắng những tên chúa ngục ác ôn bậc nhất thế gian của tà đạo. Vòng hoa nào đủ xứng đáng để choàng lên cổ người chiến sĩ kiên cường không mảy may khuất phục trước một kẻ thù chuyên chính bạo lực và mưu ma thua chước quỷ chạy, dòng dã suốt ba mươi ba năm.

    Ba mươi ba năm giam cầm hành hạ tra tấn một con người “đòi lật đổ chính quyền” với vũ khí hai bàn tay trắng đã thực sự mang lại cho nhà nước của chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa -- cái chủ nghĩa đã bị chính “tổ quốc “ đẻ ra nó phải “ăn năn” vứt vào bãi rác trên hai thập niên -- tấm bằng kỷ lục “vượt thời gian” về quyền... tù hãm con người !

    Một tấm kỷ lục khác mà chỉ có nhà nước CHXHCNVN độc quyền là “Làm sao giết được người trong... tù”. Không như các nơi khác trên thế giới này, ở đó dù chế độ nhà tù có gian ác đến đâu, người ta cũng còn chút lòng trắc ẩn với tù nhân đang chờ về thế giới bên kia và ban cho họ chút ân huệ theo nguyện vọng của đương sự hay thân nhân là được tha về để chết tại nhà, nhà cầm quyền đã chẳng đã động gì đến thỉnh nguyện của con Anh, bất chấp những yêu cầu của nhiều tổ chức nhân đạo quốc tế, quyết bắt Anh trở lại nhà tù trong tình trạng suy tim cấp ba mà Anh lượng sức “Ba ra đi lần này sẽ không còn ngày trở lại”. Anh đã chết trong nhà tù chưa tròn một tháng sau.

    “Anh không chết đâu anh; Anh chỉ về với mẹ mong con”. Tôi nghe văng vẳng bên tai lời ai hát cho một chiến hữu của chúng ta đã anh dũng hy sinh trên chiến trường gần bốn mươi năm về trước. So sánh thời gian chiến đấu, những cam go, tương quan lực lượng, bối cảnh hậu phương, Trương Văn Sương lại càng “không chết đâu anh”; và tin chắc Mẹ Việt Nam đã tự hào khi có được đứa con mẹ mong đợi trở về với vòng nguyệt quế.

    Anh đã chiến thắng vì chính cái chết của Anh trong một hoàn cảnh như thế đã chứng minh hùng hồn không thể chối cãi, rằng đó là một chế độ vô nhân tính mà bấy lâu nay vẫn không ít kẻ còn mù mờ trước Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm, Phong Trào Xét Lại, Huế Mậu Thân, Tập Trung Cải Tạo, Đánh Tư Sản Mại Bản, Vùng Kinh Tế Mới, và gần đây nhất là Đàn Áp Người Yêu Nước Biểu Tình Chống Xâm Lăng.

    Anh hùng Trương Văn Sương, mong sao linh hồn Anh hoà vào hồn thiêng sông núi sẽ là nhừng làn sương đổ xuống đồng cỏ cằn khô đang mong đợi được hồi sinh.

    Trả lờiXóa