Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

Lê Dũng : Thư gửi Nhân sỹ Hà tây (đọc ứa nước mắt!)

Nguồn Lê Dũng 


Ôi Đức em ơi ! Hà nội của tôi đây ư ? Ảnh : basam




Thưa các Cụ, các Bác, các Chú, các Anh, các Chị là người Hà tây,


Tôi là một người con của Hà Tây quê lụa, Ứng hòa là quê hương bản quán, có mồ mả Tổ Tiên từ 600 năm để lại. Theo sử chép thì Ứng hòa còn có trước khi Vua Lý rời đô từ Hoa Lư về Thăng Long bây giờ.


Địa linh nhân kiệt tuy vẫn hơi nghèo so với các huyện khác bây giờ, nhưng có sao đâu - quê tôi đẹp lắm. Nếu như không sáp nhập vào Hà nội thì giờ đây, cứ sáng ra là tôi lại được nghe bài hát của Nhạc sỹ Lai Vu trên đài phát thanh truyền hình Hà tây : " Hà tây, cửa ngõ Thủ đô - cô gái Suối hai chàng trai Cầu Giẽ..."


Thực ra thì chưa bao giờ tôi có ý nghĩ là sẽ viết thư thế này cho Người Hà tây, chỉ bởi vì ngày 17.7 vừa qua, được chứng kiến cảnh nhồi da xáo thịt giữa thanh thiên bạch nhật giữa Thủ đô, nó đã khiến tôi nảy ra ý này.


Cũng bởi Hà Tây " Đất thiêng nảy sinh nhân tài " ( theo lời trong bài hát : về Hà tây) nên quê tôi đã có nhiều nhân tài và hào kiệt. Xưa là đất có hai Vua, nay không còn Vua thì có nhiều quan lớn, quan võ, quan văn, quan nghệ sỹ, quan báo...nhiều vô kể.


Giá như tôi được học nghề viết văn như anh Hoàng Minh Tường cạnh làng tôi, hay như anh Nguyễn Quang Thiều cùng huyện, hoặc là học nhạc như Lê Minh Sơn nhạc sỹ...để có thể viết văn hay, dùng năng khiếu của mình để viết ra những áng văn, dòng nhạc ai oán của hôm nay.


Thưa anh Nguyễn Đức Nhanh - Giám đốc công an Hà nội bây giờ, nhà anh cách nhà em vài cánh đồng, con cháu em lấy vợ lấy chồng bên làng anh cả lũ, kiểu nhà quê mình họ hàng nửa làng chắc kiểu gì chả có dính dáng họ hàng ( !). Anh ạ, hôm rồi em và con gái đi biểu tình bị đám lính của anh "đánh cho vỡ mặt" - như thằng Tàu nói trong clip của đài Phượng hoàng gì đấy. Lính của anh tẩn em như tẩn một tên tội phạm, ném con gái em 11 tuổi lên xe buýt như ném bao hàng.


Thưa anh, vì Tổ quốc, vì Nhân dân nên em coi đó chỉ chỉ kiếp khổ kiếp nạn của cá nhân. Chỉ khi xem tận mắt cảnh mấy lính áo xanh và một thằng áo phông vàng - mà em biết rõ nó là lính của anh Ca, phó an ninh Hoàn kiếm - đã đạp thẳng vào mặt thằng cu Đức khi nó đang bị khiêng tới cửa xe buýt. Em bàng hoàng đến đơ cả người ra, em cứ tưởng đây chỉ là giấc mơ không có thật. Tỉnh lại, em nghĩ là : có thể tới đây, Hà nội mình sẽ bị tòa án Liên hợp quốc hỏi han, đưa ra các bằng chứng chống lại loài người của lính dưới quyền của Anh. Anh hãy thử xem clip đó một lần, nếu Anh vẫn là Người Hà Tây quê lụa thì em nghĩ anh cũng có những cảm xúc như em : uất hận !


Anh ạ, mộ tổ, nhà thờ họ của Anh và em đều đang nằm ở Ứng hòa, em không bao giờ nghĩ mình sẽ rời xa Quê để đi đâu đó sống vì em là con trưởng, hương khói cho các Cụ là việc phải làm.


Anh Nhanh ạ, Anh là người mà em xin gửi những chia xẻ đầu tiên, cũng cho phép em được gửi những tâm sự này đến anh em an ninh Hà nội, nhiều người Ứng hòa và là người thân của em.


Thưa anh Uy - nguyên Phó tổng Giám đốc TTXVN, tuy anh đã về hưu nhưng em vẫn rất nhớ anh, những ngày được làm việc cùng anh cách đây chục năm, khi xây dựng tòa nhà của TTX, em được anh chỉ bảo rất ân cần. Khi ấy anh cũng đã không còn khỏe như thanh niên bọn em nhưng cũng từng họp hành giải quyết nhiều công việc với anh em dự án, không quản ngoài giờ, ngày nghỉ để phục vụ việc chung.


Em buồn lắm khi thấy TTXVN của mình đưa tin tàu hải giám của Tàu tới Trường sa mà cứ như đưa tin của ta vậy. Đã thế vài ngày sau lại dắt díu nhau sang đó, chả hiểu làm gì ?


Thưa các anh nhà văn : anh Tường, anh Thiều kính mến. Suốt từ đầu tháng 6 đến nay, chỉ vì phải xuống đường cùng bà con để biểu tình phản đối bọn Tàu xâm lược mà em không còn được cùng ra quán cà phê chỗ quận Hà đông để uống cùng quán với anh Thiều. Tiếc lắm anh ạ, nhưng ra Cột cờ em lại được gặp anh Nguyên cũng Nhà văn, bác Đào cũng Nhà văn, em được sát cánh kề vai bên các bác và các anh ấy cùng Nhân dân hô vang tiếng lòng mình, hy vọng xua đuổi được tà ma của Đất nước. Em lâu rồi không được gặp và đọc các tác phẩm của các anh viết, chả nhẽ chưa có hứng để viết sao anh ? các anh hãy xuống đường cùng em một lần, em đảm bảo nếu không có tác phẩm cả ngàn người đọc thì em xin bé bằng ...con kiến.


Thưa bạn Lê Minh Sơn nhạc sỹ, tôi mê những tác phẩm của bạn lắm. Tôi đã sởn da gà khi nghe Thanh Lam hát bài " Ôi quê tôi" do bạn sáng tác ! hay tôi và bạn là đồng niên nên cảm xúc có vài cái giống nhau ?


Được " tẩn " bởi lính của anh Nhanh hôm rồi, tôi nằm nhà hôm sau vì đau và cứ hát bài ấy của bạn. Chiều qua, khi xem clip thằng Đức sinh năm 76, kém anh em mình nửa giáp bị lính anh Nhanh "tẩn" và đạp chân vào mặt khi còn bị ba đứa khác khiêng mà mình cả đêm không ngủ. Nước mắt cứ trào ra, vợ bảo ông bị sốt rồi. Thề có trời cao đất dày, mình thương Quê, thương Hà nội quá, giữa ban ngày ban mặt mà các anh em của mình cứ giết nhau. Hay mái nhà trong " Quê tôi" của Sơn đã dột ?


Sơn hãy viết tiếp đi Sơn ơi, viết lên tiếng khóc của mình... viết đến đây quả thực mình lại khóc nữa. Nghiến răng cho hết, mong Sơn có những tác phẩm mới, trong đó có tiếng la, tiếng khóc, tiếng than, tiếng oán , tiếng còi hú, tiếng còi huýt, tiếng chửi mắng của côn đồ, tiếng phân trần của trí thức - các bậc Thày của mình, nguyên khí của Quốc gia ...đang đứng dưới đường, dưới chân Cột Cờ để Ái Quốc.


Thưa anh Diện - Tiến Sỹ hán nôm và các bạn đồng nghiệp, Đường Lâm quê anh là đất Vua Cha, từng viên đá ong còn ghi dấu lịch sử oai hùng. Làng cổ tuy không còn nguyên vẹn nhưng đức hạnh của những người con Đường Lâm vẫn không hề bị mai một. Suốt từ đầu tháng 6 đến giờ, cả Đất nước chứng kiến những hành động cao cả, đẹp đẽ của anh cùng các Nhân sỹ của Đất nước, liên tục lo lắng cho vận mệnh Quốc gia trước họa xâm lăng của Tàu cộng. Lịch sử đã ghi nhận và lịch sử sẽ tiếp tục ghi nhận anh và các bạn của anh, những Trí thức thực sự của Quê hương, của Đất nước - các anh không ngủ bao giờ.


Còn nhiều Người con của Hà Tây nữa mà tôi chưa có duyên được biết, được gặp. Xin thưa rằng : Quê hương chúng ta đang gặp hoạn nạn, giặc chưa đến mà đồng bào đã bị giết bởi đồng bào, các bạn nghĩ sao ? các bạn sẽ nghĩ gì nếu các bạn có những đứa con ngịch tử, chỉ biết cướp thuê, đánh thuê, bóp cổ ngay cả Ông Bà Cha Chú Anh Chị của mình?


Tôi viết mà vẫn lo mình thô lỗ, không học viết nên cứ tào lao. Chỉ mong gửi đến những Nhân sỹ, những người con của Quê hương sẽ đọc được những tâm tình này. Để cùng suy nghĩ, chia xẻ, hành động đúng với lương tâm, đúng với luật pháp, đừng để mình phải hổ thẹn với tiền nhân và con cháu chỉ vì chút danh hão, vài đồng tiền dơ bẩn.


Tôi thấy bên Pháp họ đặt tượng Sacozi và đúc dưới chân dòng chữ : " Đừng vì tiền mà làm hỏng thanh danh của mình !" . Câu đó xin được chép để tôi mang về treo trên tường, cho con cái đọc hàng ngày cùng với dòng chữ : " Mình là Người Hà Tây quê lụa"


Vài dòng kính gửi các Nhân sỹ, gửi Người Hà tây cho vợi cõi lòng. Nay Hà Tây không còn nhưng Hà nội sẽ là Quê mới, truyền thống đất thiêng nảy sinh nhân tài sẽ được hòa chung với Hà nội thanh lịch hào hoa, ngàn năm văn hiến. Để không còn cảnh người giết người giữa ban ngày, cảnh sát " tẩn" Dân chỉ vì Dân Ái Quốc.

Kính thư,

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét