Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

Bùi Minh Quốc: Thư ngỏ Kính gửi Tổng giám đốc Đài truyền hình Việt Nam

Nguồn quy-blog


Vừa qua tôi được xem trên VTV1 phóng sự về phiên toà xử phúc thẩm tiến sĩ luật gia Cù Huy Hà Vũ với hàng loạt thông tin một chiều không được kiểm chứng nhằm bôi nhọ đời tư của tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, xuyên tạc nội dung vụ án, lại chụp mũ chính trị đối với trang mạng Bô-xít Việt Nam (BVN) là nơi tôi thường xuyên có bài cộng tác. Tôi cực lực phản đối phóng sự này.Tôi là (một trong hàng ngàn) người ký tên đòi trả tự do cho tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ.

Tôi kính nhờ BVN cùng các trang mạng trong và ngoài nước công bố giùm thư ngỏ dưới đây viết từ năm 1993 gửi Quốc Hội và Trung ương Đảng. Nội dung thư của tôi tương đồng với phần lớn nội dung các bài viết và trả lời phỏng vấn của tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ mà toà án lấy làm căn cứ để kết án oan cho tiến sĩ như bỏ điều 4 Hiến pháp, đa nguyên đa đảng, hoà giải hoà hợp dân tộc v.v... Tôi cũng yêu cầu tổng giám đốc Trần Bình Minh công bố thư ngỏ của tôi để người xem đài có thêm tư liệu tham khảo trong việc nhận xét về vụ án tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ.

--------------------------------------------------------------
THƯ NGỎ

Kính gửi:
- Quốc hội nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam
- Ban chấp hành Trung ương Đảng CSVN
- Mặt trận TQVN và các đoàn thể trong Mặt trận

Đồng kính gửi:
- Các báo đài    
- Ông Hoàng Minh Chính và các ông bà bị nạn trong vụ án "xét lại hiện đại" cùng thân nhân
- Bạn hữu trong  và ngoài giới cầm bút.             

          Tôi đã đọc đơn kiện của ông Hoàng Minh Chính gửi các cơ quan hữu trách và các bạn hữu, yêu cầu đưa ra ánh sáng vụ án bí mật mà ông Lê Đức Thọ ủy viên Bộ Chính trị, trưởng ban tổ chức Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam đạo diễn và quyết án, để kéo dài mấy chục năm trời đầy đọa trong bóng tối ông Hoàng Minh Chính cùng hàng loạt trí thức, văn nghệ sĩ, cán bộ trung cao cấp  của Đảng, có cả tướng lĩnh và Ủy viên Trung ương.

          Chừng nào chưa có một tòa án  vô tư, độc lập, không đảng phái với chứng lý rõ ràng, công khai bác bỏ được sự việc ông Hoàng Minh Chính nêu ra, thì chừng đó tôi còn tin việc đó là có thật, một sự thật phi lý, phi pháp, vô nhân đạo  mà bất cứ ai còn chút lương tri cũng không thể làm ngơ.
          Ông Hoàng Minh Chính bị bắt ngày 27-7-1967.

          Chính ngày ấy tôi đang trên đường hành quân vượt Trường Sơn, đem trái tim và ngọn bút đầy hăng say tin tưởng vào trực tiếp tham gia kháng chiến ở miền Nam, chống Mỹ cứu nước. Sau đó không lâu, vợ tôi , nhà văn Dương thị Xuân Quý cũng để  con gái nhỏ 16 tháng tuổi lại hậu phương lên đường vào Nam chiến đấu và đã hy sinh. Tôi không thể ngờ khi gia đình chúng tôi cũng như mọi gia đình Việt Nam yêu nước lao lên phía trước sẵn sàng hiến dâng tính mạng mình để giành độc lập cho Tổ quốc và Tự do cho mỗi con người, thì sau lưng chúng tôi, chính người lớn tiếng hô hào chúng tôi chiến đấu lại đưa bàn tay sắt tước đoạt tự do và hành hạ những người đồng chí-những chiến sĩ cách mạng, những trí thức văn nghệ sĩ yêu dân, yêu nước, yêu chân lý chỉ vì họ kiên định quan điểm xét lại hiện đại mà họ tin là đúng, trong khi người đàn áp họ đã quay ngoắt 180 độ về quan điểm.

          Chỉ có những thế lực phi nghĩa mới dùng bạo lực trong cuộc đấu tranh về quan điểm.

          Máu của gia đình tôi cùng hàng chục triệu gia đình Việt Nam đã đổ ra dứt khoát không phải để tạo dựng một bộ máy độc tài đảng trị-thực chất  chỉ là sự thống trị của từng cá nhân hoặc nhóm nhỏ ở mỗi cấp ủy núp dưới danh nghĩa Đảng dùng mọi thủ đoạn trắng trợn và tinh vi  loại bỏ dần đội ngũ trung kiên có đức có tài để thoán đoạt quyền bính và đục khoét, vơ vét. Hiện nay các phần tử này đang hối hả vét gấp, bị nhân dân khinh bỉ, làm cho người tử tế còn lại trong Đảng mang tiếng lây, xấu hổ lây.

          Tình trạng vừa nêu trên đã khiến Đảng-vốn là một tổ chức chính trị tập hợp được khá đông đảo  những tinh hoa từ mọi giai tầng của dân tộc, được dân tin, dân yêu, dân theo, dân bảo vệ trong suốt quá trình nếm mật nằm gai giành độc lập-khi cầm quyền thoái hóa dần thành một thế lực đứng trên đầu dân, trên nhà nước, trên luật pháp, nuốt lời hứa với dân. Tất cả các quyền tự do của công dân được ghi trong hiến pháp từ năm 1946 đến nay vẫn chỉ có trên giấy, quyền con người bị vi phạm nghiêm trọng kéo dài mà vụ "xét lại hiện đại" là một bằng chứng điển hình.

          Đến cả di chúc của Chủ tịch Hồ Chí minh  người sáng lập Đảng, sáng lập nhà nước dân chủ cộng hòa cũng không được tôn trọng, nói gì đến các thứ quyền của người dân thường.

          Tình trạng này không thể kéo dài thêm nữa.

          Tôi khẩn thiết đề nghị một số điều thuộc loại "Những việc cần làm ngay":

1-Đáp ứng ngay 7 yêu cầu và kiến nghị của ông Hoàng Minh Chính.

2-In và phát hành rộng rãi đến từng người dân bản Tuyên ngôn nhân quyền quốc tế mà nhà nước ta đã ký kết tuân thủ.

3-Đưa chủ nghĩa Mác-Lênin, chủ nghĩa xã hội trở về đúng vị trí một sự lựa chọn ý thức hệ riêng của Đảng chứ không áp đặt thành sự lựa chọn của cả dân tộc, lấy mục tiêu "Dân giàu nước mạnh, xã hội văn minh, con người tự do và hạnh phúc, hòa nhập với  thế giới", làm mục tiêu  chung, đoàn kết hòa giải hòa hợp mọi người Việt Nam yêu nước.

4-Bỏ điều 4 trong Hiến Pháp đồng thời ra một bộ luật trước mọi bộ luật là luật về hoạt động của Đảng cộng sản Việt Nam, đảm bảo sự giám sát  của nhân dân  đối với Đảng, đảm bảo ngăn chặn tệ nạn lộng quyền nhân danh Đảng, loại trừ tình trạng Đảng đứng trên nhân dân, đứng trên nhà nước.

5- Thực hiện một  cuộc sửa sai công khai triệt để có hệ thống, có bước đi thích hợp. Đối với tất cả những người bị bắt mà không xét xử, phải thi hành đúng các thủ tục tố tụng, nếu họ vô tội, phải công khai minh oan, xin lỗi, bồi thường mọi tổn thương về thân thể và danh dự.

7-Sửa luật bầu cử ứng cử hiện hành để đảm bảo quyền tự do ứng cử của mọi công dân không phải qua "hiệp thương" do Đảng sắp đặt thành một cuộc bầu cử trước bầu cử  như lâu nay mà người dân thường vẫn gọi là "Đảng chọn dân bầu" (thực chất cũng không phải là Đảng chọn mà chỉ do một số cá nhân hoặc nhóm quyền lực trong mỗi cấp ủy độc đoán quyết định việc lựa chọn này).

8-Không coi vấn đề đa nguyên đa đảng là một đề tài cấm kỵ, thực hiện một cuộc trao đổi ý kiến công khai, dân chủ, bình đẳng trong toàn dân Việt Nam (kể cả người Việt Nam ở nước ngoài) về vấn đề này để cùng tìm kiếm những bước đi thích hợp cho quá trình dân chủ hóa trong hòa bình, ổn định và phát triển.

          Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nói từ lâu rằng: nước được độc lập mà dân không được tự do thì độc lập cũng không có ý nghĩa gì.

          Lấy lời ấy soi vào hiện tình đất nước, tôi thấy mình đang sống trong một nền độc lập không có ý nghĩa gì. Lương tâm tôi, xương máu của bao người đổ cho nền độc lập, nỗi oan ức của bao người chân chính bị đàn áp  trong thầm lặng đòi hỏi tôi viết những dòng này để góp một  hạt cát xây dựng một nền độc lập có ý nghĩa: ĐỘC LẬP cho DÂN TỘC  gắn chặt với TỰ DO cho MỖI CON NGƯỜI.

          Kính thư                               

Đà Lạt, ngày 3-10-1993
BÙI MINH QUỐC

(Bài do tác giả gửi đến Nguyễn Hữu Quý Blog, xin chân thành cảm ơn tác giả Bùi Minh Quốc!) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét